Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 485


trước sau

CHƯƠNG 485

Tống Dương Minh sải bước tới, một tay đỡ cô, tay kia hất cái chai thủy tinh trong tay cô đi.

Phòng bệnh lập tức trở thành một mớ hỗn độn.

Bên ngoài phòng bệnh.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn tái xanh, đứng đực ở đó như khúc gỗ, nghe thấy trong phòng có tiếng lộn xộn hốt hoảng.

Cố Vũ Tùng bực bội cào tóc: “Đi thôi.”

Sau đó mạnh mẽ kéo Tưởng Tử Hàn đi.

Trong phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn thất thần ngồi trên ghế sofa, không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì.

Cố Vũ Tùng bảo người pha hai tách cà phê mang vào để nâng cao tinh thần.

“Có người đột nhập vào Mịch Viên vào buổi tối, đánh ngất chị Đinh, ép chị dâu uống thuốc phá thai cực mạnh. Lúc chị dâu được đưa tới bệnh viện thì đã hôn mê bất tỉnh rồi.”

“Kẻ nào ra tay?”

Cố Vũ Tùng muốn nói lại thôi.

Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu tàn nhẫn và hung ác, bên trong cuồn cuộn mây đen giận dữ.

Cố Vũ Tùng thở dài: “là người đến từ thủ đô, người cầm đầu trong đó là em ruột tài xế của bà Mộ. Tôi đã cho người điều tra rồi, hai ngày trước bà Mộ đã chuyển cho tên đó một số tiền rất lớn…”

Anh ta không nói tiếp nữa.

Với sự thông minh của Tưởng Tử Hàn, mình có ý gì, anh ấy chắc chắn sẽ hiểu được.

“Không thể nào!” Tưởng Tử Hàn đứng phắt dậy, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ tàn bạo: “Trong bụng Hân Nghiên đang mang thai cháu ruột của bà ấy, không lý nào bà ấy lại làm ra chuyện như vậy!”

Cố Vũ Tùng ngước lên nhìn anh, bình tĩnh nói: “Anh Hàn, anh bình tĩnh chút đi đã.”

Tưởng Tử Hàn lại ngồi xuống.

Cố Vũ Tùng

thở dài, thận trọng nói: “Trong mắt mẹ chồng, cô gái nào sinh con cũng như nhau thôi, chỉ cần là con của con mình thì đều là cháu ruột. Nếu anh muốn, bà ấy có thể có vô số cháu ruột, thêm một đứa giống Minh Trúc cũng không nhiều đi, bớt một đứa cũng chẳng thiếu. Nhưng chỉ có một người con gái có thể điền tên vào cột bạn đời trên sổ hộ khẩu của anh thôi. Xét đến vấn đề hợp tác lâu dài, cô gái này đương nhiên phải tìm người phù hợp, cho dù là bối cảnh gia đình, năng lực hay học thức đều phải xứng đôi với anh thì mới có thể tối đa hóa lợi ích…”

“Ầm!”

Cố Vũ Tùng còn chưa nói hết, cú đấm như sấm sét của Tưởng Tử Hàn đã giáng thẳng vào mặt anh ta.

Cố Vũ Tùng bị đấm ngã nhào trên ghế sofa, trong miệng đầy mùi máu tươi.

“Đậu!”

Anh ta chửi một tiếng, bò dậy khỏi ghế sofa, tức giận nói: “Tưởng Tử Hàn, anh điên mẹ nó rồi!”

Tưởng Tử Hàn giận đỏ mắt, nắm chặt cổ áo Cố Vũ Tùng: “Khốn nạn! Cậu còn nói mấy lời chó má nữa là tôi đánh cậu đến mức ba mẹ cũng cậu không nhận ra!”

Cố Vũ Tùng giận sôi máu, nhưng đối diện với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tưởng Tử Hàn thì lập tức cun cút lại.

“Mẹ nó!”

Anh ta tức giận quăng tay Tưởng Tử Hàn ra, sửa sang lại quần áo, giận đùng đùng ngồi xuống: “Tin hay không thì tùy, không nói thì không nói.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện