Ở bên kia.
Tống Quốc Dũng đuổi kịp anh cả và em ba.
Lửa giận của Tống Quốc Đại cuối cùng cũng bùng lên: “Nhìn chuyện tốt mà cả nhà chú đã làm đi! Còn ngại chưa đủ mất mặt đúng không?”
Trong lòng Tống Quốc Dũng cũng đè nén lửa giận, nhưng vì đuối lý nên không dám bộc phát: “Anh cả, chuyện này đều là Tống Hân Nghiên nó…”
“Tôi không muốn biết chuyện trong nhà chú!”
Tống Quốc Đại không kiên nhẫn cắt ngang lời ông ta: “Sau khi ông cụ khỏe lại, tôi sẽ sắp xếp người tới chăm sóc, sau này không cần nhà chú nhúng tay vào.
Nếu để tôi biết bọn chú còn làm loạn, tôi sẽ bảo ông cụ cắt đứt quan hệ với chú, đuổi cả gia đình chú ra khỏi nhà họ Tống!”
Tống Quốc Dũng run lên, chuyện này không thể được!
Tuy nói ông cụ chia công ty cho ba anh em, nhưng đó đều là chuyện bề nổi.
Sau lưng, không biết trong tay ông cụ còn bao nhiêu thứ nữa.
Nếu thật sự bị đuổi khỏi nhà họ Tống, sau khi ông cụ chết, những thứ kia sẽ không liên quan gì đến bọn họ.
Tống Quốc Dũng cuống lên: “Anh cả, chuyện hôm nay thật sự không trách em được, tất cả đều do một tay Tống Hân Nghiên làm ra.
Nếu anh không tin thì cứ hỏi Kim Minh đi, nó cũng biết rõ.
Đúng không Kim Minh?”
Tống Kim Minh và Tống Mỹ Như hợp tác với nhau, đã không thể nào dứt ra được từ lâu.
Lại thêm vốn có bất mãn với Tống Hân Nghiên, hôm nay còn bị đạp một cước.
Lúc này anh ta chỉ hận không thể rút gân lột da cô, thế nên vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy ạ, tất cả là do con nhỏ đê tiện Tống Hân Nghiên kia!”
Hốc mắt Tống Mỹ Như đỏ hoe, vừa tủi thân lại mềm yếu nói: “Bác cả, chú ba, Hân Nghiên tức giận việc con trở về nên mới trút giận lên người ông nội và mọi người.
Con xin lỗi, do con làm liên lụy tới mọi người.”
Nói xong, nước mắt lại lăn xuống.
Chút tin tưởng và thiện cảm còn sót lại của Tống Quốc Đại đối với Tống Hân Nghiên cũng dần biến mất.
Tống Quốc Bảo cau mày không hài lòng: “Cái con Tống Hân Nghiên này!”
…
Mấy ngày sau.
Dưới sự chăm sóc của Tống Hân Nghiên, Tưởng Minh Trúc cuối cùng cũng khỏe lại xuất viện.
Tưởng Tử Hàn tự mình đến đón bọn họ về nhà.
Xe dừng ở trong sân một ngôi biệt thự.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Có phải chúng ta đi nhầm nơi không?”
Chúc Minh Đức đã mang đồ vào nhà.
Một tay Tưởng Tử Hàn ôm lấy con gái, tay kia nắm tay Tống Hân Nghiên đi vào biệt thự: “Không nhầm.”
Ở cửa biệt thự, người giúp việc, tài xế và bác sĩ gia đình cùng nhau đứng đợi một bên.
Mọi người đến gần, một đám người lập tức khom lưng chào hỏi: “Cậu chủ, mợ chủ, cô chủ, chào mừng mọi người về nhà.”
Tưởng Tử Hàn giới thiệu mấy người cho Tống Hân Nghiên biết, sau đó vẫy tay để họ rời đi.
“Sau này chúng ta sẽ ở đây, tôi cũng đã cho người chở đồ đạc của cô tới, chuyển vào trong phòng rồi.”
Cơ ngơi của nhà họ Tống không tệ, cũng ở biệt thự, nhưng so với căn nhà này của Tưởng Tử Hàn thì thật sự là cống rãnh sóng sánh với đại dương.
Ngôi nhà cũng không có cảnh biển vườn hoa gì, nhưng lại được trang trí ấm cúng và sang trọng.
Thảm Ba Tư được làm thủ công trải trên đất, những bức tranh trên tường đều là tác phẩm của các tác gia nổi tiếng, đèn pha lê rực rỡ chói mắt…
Mỗi một chi tiết đều tinh xảo đến độ có thể ngửi được mùi tiền.
Tống Hân Nghiên tặc lưỡi: “Bây giờ lương của bác sĩ đều cao như vậy sao?”
Tưởng Tử Hàn bảo con gái đi nghỉ ngơi, lạnh lùng trả lời: “Mua một cái biệt thự có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?”
Chậc!
Lời này nếu đổi thành Tống Quốc Dũng, ông ta cũng không dám nói như vậy.
Ngoài nghề bác sĩ này, chắc chắn Tưởng Tử Hàn còn cùng Cố Vũ Tùng làm một nghề gì khác để kiếm tiền.
Nếu không, chỉ riêng chi phí cho một căn phòng trong tòa nhà này cũng tuyệt đối không phải là số tiền mà một bác sĩ như anh có thể kham nổi.
Điều khiến cô nghi ngờ là, lúc trước rõ ràng người đàn ông này còn có nhiều lựa chọn khác để chăm sóc Tưởng Minh Trúc, tại sao anh còn muốn giao con gái cho cô trông coi?
Phòng của Tống Hân Nghiên ở tầng hai.
Là một căn phòng có nguyên một cái phòng khách nhỏ trong đó.
Trong phòng còn có một phòng để quần áo có diện tích không thua gì phòng ngủ.
Tủ quần áo khổng lồ, bên trong treo đầy các loại quần áo nữ mùa mới nhất của các thương hiệu lớn, hệt như gói gọn cả buổi triển lãm, khiến người nhìn phải trợn tròn mắt kinh ngạc.
Người giúp việc đi lên gõ cửa: “Mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Vâng.
Làm phiền chị rồi.”
Người giúp việc được quan tâm đâm lo, vội kính cẩn nói: “Mợ khách sáo quá rồi, mọi người đều gọi tôi là chị Đinh.
Sau này nếu mợ chủ có gì dặn dò thì cứ bảo tôi là được.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu.
Đi vào phòng ăn.
Trên chiếc bàn ăn lớn bày đủ các món thanh đạm và tê cay thơm ngon xếp xen kẽ nhau, mùi vị nào cần có đều có.
Chị Đinh cười nói: “Cậu chủ nói cô không thích ăn