Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

57: Đòn Phản Kích Của Cô


trước sau


Tưởng Tử Hàn ném bản hợp đồng cho Lưu Quang Minh: “Xem trước đi.”
Lưu Quang Minh xem xong, lại nghe Tống Hân Nghiên nói về yêu cầu của đối phương.
Anh ta nhíu mày: “Vụ kiện này hơi khó.”
Cuộn bản hợp đồng lại, để lộ con dấu bên cạnh: “Ký tên, đóng dấu, cũng tức là cả hai bên đương sự đều đồng ý với những điều khoản trong hợp đồng, bản hợp đồng đó sẽ có hiệu lực pháp lý.

Chúng ta mới là bên thiếu lý.”
Tưởng Tử Hàn bảo Lưu Quang Minh về trước để nghĩ cách.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên thấy mặt mũi anh u ám, cũng thấy rất hậm hực: “Có phải là tôi rất ngu đúng không?”
Vẫn cứ luôn ôm ảo tưởng về cái thứ gọi là tình cảm gia đình.
Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn tràn đầy sự chán ghét: “Bây giờ mới nhận ra, không thấy muộn rồi sao?”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, lên tinh thần, vén chăn xuống giường: “Chuyện cũng xảy ra rồi, sa sút chán nản cũng chẳng được gì.

Tôi phải đi tìm bọn họ, tuyệt đối không thể để ép tôi đến bước đường cùng.”
“Thế này mà đã gọi là đường cùng rồi?” Tưởng Tử Hàn khinh thường cười nhạo.
“Anh có cách ư?”
Người đàn ông hừ lạnh: “Gặp phải những chuyện như thế này thì phải lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ bản thân, nếu pháp luật không đòi được công bằng cho cô, thì…”
“Gậy ông đập lưng ông?” Tống Hân Nghiên ngắt lời, đôi mắt bỗng sáng lên.
Cô kích động, nghiêng người ôm lấy Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu à, anh thông minh quá, cảm ơn anh.”

Khóe môi Tưởng Tử Hàn lặng lẽ cong lên: “Coi như vẫn còn có thể cứu chữa.”
Nhìn cô gái nhỏ đang âm thầm tính toán, anh nhắc nhở: “Cái công ty rách nát đó của cô, lúc ở trong tay cô không có vết nhơ gì chứ?”
Tống Hân Nghiên kiêu ngạo lắc lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, tôi là một thương nhân hợp pháp, bất kể là các khoản thu chi hay thành tựu của công ty tuyệt đối đều trong sạch rõ ràng, không có bất cứ vấn đề mập mờ nào nhé.”
Tưởng Tử Hàn cạn lời, thật không hiểu lúc này rồi mà cô còn kiêu ngạo cái gì.
Anh nhẹ giọng, nói: “Bây giờ phải có vết nhơ mới tốt.

Không có vết nhơ thì tạo ra vết nhơ.

Nói chung là, không thể quá trong sạch.”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, ngẫm nghĩ một chút rồi lập tức cười nói: “Tôi hiểu rồi.

Chờ đó, tôi chắc chắn sẽ xử lý rành mạch rõ ràng.

Tưởng Tử Hàn, cám ơn anh nhé, anh yên tâm, tôi sẽ không cản trở anh, lúc nào cũng để anh giúp tôi đâu.”
Thái độ Tưởng Tử Hàn ung dung thản nhiên, rồi đột nhiên đưa tay, nâng cằm cô lên rồi trầm giọng hỏi: “Cô cản trở gì tôi?”
Người đàn ông dựa vào quá sát, lúc nói chuyện hơi thở phả lên chóp mũi và hai gò má của Tống Hân Nghiên, vừa mập mờ lại quyến rũ.
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ tới tận mang tai, vội lùi về phía sau, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh: “Ý… Ý tôi là Minh Trúc thông minh đáng yêu như thế, tôi chắc chắn sẽ không làm mất thể diện của con bé đâu.”
“Ha!”
Tưởng Tử Hàn cười một tiếng đầy ẩn ý, không nói thêm gì nữa.


Ở bệnh viện quan sát hai hôm, Tống Hân Nghiên thuận lợi xuất viện.
Cô cầm bản hợp đồng mới làm tới “Nghiên Mị” tìm Tống Quốc Dũng.
Lần nữa bước vào cửa công ty, lại cho cô cảm giác như đã qua mấy kiếp.
Tống Quốc Dũng ngồi trên ghế trong phòng làm việc cũ của Tống Hân Nghiên, Tống Mỹ Như cũng đứng bên cạnh.
Thấy Tống Hân Nghiên tới, hai ba con liếc nhìn nhau, khóe môi cong cong.
“Nghĩ kỹ chưa?” Tống Quốc Dũng khép hờ mi, hỏi.
Tống Hân Nghiên đặt bản hợp đồng mới ra trước mặt ông ta: “Tôi tới tìm ông cũng không phải là vì bản hợp đồng kia.

Ông muốn khởi tố thì cứ khởi tố đi.

Nhưng mà dựa vào việc ông vẫn là ba đẻ trên phương diện sinh học của tôi, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng.

Cùng hủy bản hợp đồng kia đi rồi ký vào bản hợp đồng mới này.

Nếu không thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với ông, mặc kệ công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.”
Khóe môi Tống Mỹ Như cong lên không hề có ý tốt: “Hân Nghiên, có phải bây giờ em vẫn chưa nhìn rõ tình hình thực tế đúng không? Lúc này không phải là bọn chị cầu xin em, mà là em đang cầu xin bọn chị.

Khi bản hợp đồng này được trình ra trước tòa, em không bị xử năm năm mười năm thì cũng không thoát được cái án vài ba năm tù đâu.


Nếu thực sự ngồi tù, đời này của em coi như xong luôn.”
Tống Quốc Dũng gật đầu: “Tống Hân Nghiên, giữa ba con với nhau, tôi khuyên cô đừng chống cự vô nghĩa nữa.”
“Thế à?”
Tống Hân Nghiên cười chế giễu, lấy từ trong túi ra một tập tài liệu khác ném lên bàn làm việc.
“Đây là số tiền bị ăn bớt trong thời gian tôi điều hành công ty, còn có cả chứng cứ về việc sao chép các thiết kế và

công thức.

Nếu tôi cầm những thứ này đi tự thú, công ty chắc chắn sẽ phải tạm ngừng kinh doanh để điều tra, chuyện này làm ầm ĩ lên thì công ty cũng sẽ phải bồi thường một khoản rất lớn.

Các người suy nghĩ cho kỹ đi, nhất quyết muốn lật mặt, cứng chọi cứng với tôi sao?”
Mặt mũi Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Tống Hân Nghiên nói tiếp: “Với cả, cho dù tôi bị xử vài ba năm thì đã sao? Biểu hiện tốt một chút, còn có thể được hoãn thi hành án hoặc giảm án gì đó.

Kết quả xấu nhất cùng lắm là sau này tôi không theo cái nghề này nữa thôi.

Nhưng thế đã sao? Cái nghề này không có tên của Tống Hân Nghiên thì vẫn còn có Lý Hân Nghiên, Trương Hân Nghiên.

Chỉ cần tôi thay tên đổi họ, hoặc tìm một người đại diện cho tôi còn tôi điều hành sau lưng, ai biết được? Các người có thể kiểm soát được tôi chắc? Cả ngày 24 tiếng đều nhìn chằm chằm tôi hay gì?”
Cô cười như không cười mà tiến sát lại gần: “Vốn dĩ tôi ký hợp đồng, cả đôi bên sống bình yên là kết quả tốt nhất, nhưng các người không những lương tâm thối nát mà còn quá ngu xuẩn, khiến tôi phải tới tận đây như thế này.”
Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như bị những hành động này của Tống Hân Nghiên làm cho kinh ngạc đến ngẩn ra.
Sắc mặt Tống Mỹ Như cực kỳ âm u: “Không, mày không thể làm như vậy được! Vì một bản hợp đồng bị thay đổi mà mày còn không tiếc tự tống mình vào tù?”
Tống Hân Nghiên cười khẽ, không thèm đếm xỉa, nói: “Sao lại không chứ? Dù sao cũng không còn đường sống, chẳng thà kéo mấy người theo làm đệm lưng.

So nhẫn tâm với tôi, cá sẽ không chết nhưng lưới chắc chắn sẽ rách đấy.


Tôi mà tàn nhẫn lên là ngay cả bản thân cũng bị trừng trị, còn có chuyện để lại đường sống cho các người nữa hay sao? Chúng ta thử một lần xem không?”
Tống Mỹ Như bị vẻ mặt ác độc và kiên định của cô làm cho kinh ngạc đến mức qua một hồi lâu mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Tống Hân Nghiên đứng dậy: “Cho các người một ngày để suy nghĩ, đừng lề mề quá.”
Đợi đến khi Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như phục hồi tinh thần, đã không còn thấy bóng dáng Tống Hân Nghiên đâu nữa.
Tống Mỹ Như tức đến xanh cả mặt: “Ba, ba nhìn nó kìa…”
“Rầm!”
Tống Quốc Dũng đấm lên bàn làm việc.
Tống Mỹ Như run lên, không cam lòng mà ngậm miệng lại.
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Quốc Dũng ngùn ngụt lửa giận, cầm tài liệu mà Tống Hân Nghiên để lại trên bàn, giở ra, bắt đầu xem: “Tống Hân Nghiên là đứa như thế nào, ba hiểu rõ.

Ngoài miệng thì nói rõ là ghê gớm, nhưng chắc chắn nó không làm được những việc như này đâu!”
Nhưng càng xem càng kinh hãi.
Thời gian mà cô cắt xén tài chính, số tiền, từng mục, từng khoản đều được ghi lại rõ ràng trong tài liệu.
Chứng cứ và thời gian địa điểm, nhân viên tham dự, cách thức bàn giao của việc sao chép thiết kế và công thức cũng được ghi chép một cách chi tiết, rõ ràng trong hồ sơ.
Thậm chí ngay cả hóa đơn chuyển khoản cũng được đính kèm ở cuối.
Gân xanh trên trán Tống Quốc Dũng giật giật: “Con khốn này!”
Tống Mỹ Như tức đến nghiến răng: “Ba, Tống Hân Nghiên muốn vào tù thì chúng ta sẽ đưa nó vào.

Cho dù nó có mấy thứ này thì đã sao? Việc này là do nó làm ra, nó là người có tội, sau khi khởi kiện, cùng lắm thì công ty ngừng kinh doanh một thời gian rồi phối hợp điều tra thôi mà.

Nhưng nó đã vào tù rồi, thì cả đời này đừng mơ ra ngoài được!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện