Chương 689
Hai người gặp nhau trong phòng thăm.
Luật sư hỏi: “Cô Tống, bây giờ cô hãy nghĩ lại thật cẩn thận rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó với tôi từng không sót một chữ, để chúng tôi có thể tìm ra sự thật và trả lại sự trong sạch cho cô.”
Tống Hân Nghiên mệt mỏi nói: “Mỗi câu trong biên bản thẩm vấn mà anh nhìn thấy đều là sự thật, chân tướng không sót một chữ. Về lý do tại sao họ tìm thấy chất độc đã được sử dụng trong tủ đồ riêng của tôi, tôi cũng không biết. Nguồn gốc của chất độc không phải do cảnh sát đi kiểm chứng à?”
Luật sư thở dài: “Hiện giờ tất cả bằng chứng đều chống lại cô. Nhưng cô đừng lo, chúng tôi sẽ tìm ra cách. Chỉ là nhà họ Tưởng đang gây áp lực vì chuyện này. Dù có dùng quan hệ của nhà họ Dạ thì chúng tôi cũng không cách nào lập tức bảo lãnh cho cô được, chỉ đành để cô chịu uất ức vất vả ở đây vài ngày. Cậu ba Dạ bảo tôi chuyển lời, bảo cô đừng lo lắng, cậu ấy đã nghĩ ra cách rồi.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy.”
…
Đêm.
Tống Hân Nghiên đang nằm trên chiếc giường sắt trong trại tạm giam, mắt nhắm nghiền.
Chiếc chăn bông mỏng manh bao phủ cơ thể cô đột ngột bị lật lên.
Cô mở mắt ra với vẻ không vui.
Trước khung giường sắt, ba nữ nghi phạm cùng phòng khoanh tay trước ngực, đang trừng mắt nhìn cô.
Một người trong số họ trực tiếp đi dép lê đạp lên giường của cô, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Mới tới à, cô ngủ ngon
“Các cô muốn làm gì?”
Tống Hân Nghiên đề phòng nhìn ba người họ.
Một trong những nghi phạm đang cầm chiếc tất hôi thối trên tay cười khẩy: “Cô sẽ biết ngay mà!”
Khi cô ta vừa dứt lời, nghi phạm đó bóp mạnh cằm Tống Hân Nghiên, chuẩn bị nhét chiếc tất bốc mùi vào miệng cô.
Hai người kia cũng đồng thời di chuyển và lao tới.
Một người áp chế nửa người của Tống Hân Nghiên, người còn lại giữ tay Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nhanh chóng di chuyển, khi họ hành động, cô đẩy người phụ nữ trước mặt ra, lăn vào bên trong.
Cả ba bổ nhào vào khoảng không, lập tức đuổi theo.
Tống Hân Nghiên uốn người như con cá chép, ngồi thẳng lưng dậy, hai chân khép lại, đá bay nghi phạm đang vồ vào phần thân dưới của cô.
Khuỷu tay trái uốn cong, cánh tay phất ngang, xé đôi chiếc tất.
Tay phải nắm chặt thành nắm đấm, đấm thẳng vào ngực rồi vồ vào người đang giữ tay cô.
Các hành động được thực hiện liền mạch lưu loát, không có bất kỳ do dự.
Cả ba ngã xuống đất ngay lập tức.
Tống Hân Nghiên nhảy khỏi giường, giẫm lên ngực nghi phạm gần cô nhất, lạnh lùng hỏi: “Tôi không có ân oán gì với các cô, tại sao lại tấn công tôi?”
Người bị cô đạp lên ôm chặt lấy chân cô, cố gắng rút chân cô ra khỏi người nhưng vô ích.