Ánh mắt Cố Vũ Tùng trở nên lạnh lẽo, anh ta giơ tay nắm lấy cổ tay đang vung tới: “Ông Tống, tôi khuyên ông nên bình tĩnh lại đi.”
Tống Quốc Dũng lạnh lùng nói: “Cậu Cố, đây là chuyện nhà chúng tôi.”
Cố Vũ Tùng không nhượng bộ: “Ở nơi công cộng, không có việc nhà gì hết.”
Nói đùa đấy à, nếu anh ta dám để Tống Quốc Dũng làm chị dâu bị thương ngay trước mắt mình, trở về sẽ bị anh Hàn lột da mất.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, giao chiến trong im lặng, cuối cùng vẫn là Tống Quốc Dũng sợ hãi kết thúc trước.
Tại Hải Thành này, chẳng có mấy ai dám khiêu khích với uy quyền của nhà họ Cố.
Ông ta tức giận thu tay lại, nói với Tống Hân Nghiên bằng giọng căm phẫn: “Mày chờ đó cho tao, chuyện này chưa xong đâu!”
Sau đó xoay lưng rời đi.
Hôm nay Tống Hân Nghiên im lặng đến lạ thường, thờ ơ với mọi chuyện xảy ra.
Sau khi cô sửa sang lại bộ quần áo màu đen và bó hoa trắng, lúc này mới đi đến trước di ảnh, cúi đầu cung kính ba lần.
Ông nội, cháu gái đến tiễn đưa ông đi đoạn đường cuối cùng.
Mũi chua xót khóe mắt cay, nước mắt làm mờ mất tầm nhìn của cô, khuôn mặt hiền từ của ông cụ nhoè đi trong làn nước mắt.
Cô vội vàng khịt mũi, cố kìm nước mắt.
Ông yên tâm, cháu sẽ bảo vệ tốt Tống Thị, sẽ để những kẻ đã hãm hại ông chịu trừng phạt!
Cô lẳng lặng “đối diện” với ông cụ hiền từ trong bức ảnh vài giây, lúc này mới bình ổn cảm xúc lại, xoay người rời đi.
Nhưng vừa định rời đi, cô bỗng bị một dáng người cao lớn chặn lại.
Tống Hân Nghiên nhìn bộ trang phục quân đội màu xanh lục xuất hiện trong tầm mắt của mình, cô không khỏi sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên.
Người đến nở một nụ cười nhạt, còn chưa kịp mở miệng đã thấy cô gái trước mặt mình trực trào nước mắt rồi lao vào trong vòng tay mình.
“Anh!”
Người đàn ông cường tráng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, ôm lấy cô, vỗ về sống lưng cô rồi mắng một câu trấn an: “Con bé ngốc nghếch.”
“Anh! Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Nước mắt lại tuôn trào không ngừng, Tống Hân Nghiên khóc đến nấc lên: “Ông nội...!Ông nội...”
“Anh biết, Hân Nghiên đừng đau lòng.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu trong vòng tay anh ấy, nức nở nói: “Em xin lỗi...!Là em không chăm sóc tốt cho ông, đều do em...”
“Tống Hân Nghiên, em nhìn anh này!”
Người đàn ông nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, buộc cô phải nhìn vào mình: “Anh là ai?”
“Anh...!anh trai, anh trai của em, Tống Dương Minh.”
Anh trai cô thường trú trong quân đội, do kỷ luật nên không tham gia công việc kinh doanh của gia đình, chưa bao giờ quản những chuyện trong nhà.
Đã gần một năm cô không được gặp anh trai, không ngờ anh đã trở về.
Tống Dương Minh cưng chiều lau nước mắt cho cô: “Biết là tốt rồi.
Anh là anh trai của em, có sai cũng là anh sai trước, không đến phiên em.
Đừng khóc, ông nội trên trời có linh, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ thấy không vui.”
Ngón tay thô ráp dừng lại chỗ vết thương trên mặt cô, anh ấy cau mày: “Xin lỗi, mấy năm nay anh đều ở trong quân đội, chưa từng hỏi thăm chuyện gia đình.
Anh không biết trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, uất ức cho em rồi.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Tống Dương Minh âu yếm xoa đầu em gái: “Lần này anh xin nghỉ phép dài hạn, chờ xử lý xong tang sự cho ông nội, anh sẽ đi đòi lại công bằng cho em.”
Nói đến âm cuối, anh ấy gằn giọng xuống.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội vã lắc đầu: “Không cần, không cần đâu.
Em đã tự đòi lại rồi.
Sau lễ tang ông, anh phải lập tức quay về đơn vị ngay.
Chuyện trong nhà không cần anh phải nhọc lòng, em sẽ xử lý ổn thỏa.”
Không có ông nội ngăn cản, nhà họ Tống là một cái chảo nhuộm cỡ lớn.
Anh trai là dòng nước thanh khiết cuối cùng của nhà họ Tống, cô không thể để anh bị liên lụy vào.
Tống Dương Minh nhíu mày, ánh mắt kiên quyết đầy sự thất vọng: “Sau này em phải tránh xa Tống Mỹ Như ra.
Mất cân bằng tâm lý đã khiến nó hoàn toàn đánh mất bản thân.
Là anh không bảo vệ được cho em, để em chịu khổ.”
Anh ấy đau lòng hôn lên trán em gái, trịnh trọng hứa: “Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để những chuyện như thế xảy ra nữa.”
Tại một góc trong sảnh.
Tưởng Tử Hàn nhìn người đàn ông trong bộ quân phục đang ôm lấy Tống Hân Nghiên, đáy mắt anh dần bao phủ ý thù địch.
Anh bước nhanh đến chỗ đôi nam nữ đang ôm nhau đó.
Cố Vũ Tùng khẽ chửi thề một câu, vội chạy theo kéo anh lại góc khuất: “Anh Hàn, đây là sảnh nhà tang lễ.
Nhiều người như vậy, anh định làm gì thế!”
Tưởng Tử Hàn đanh mặt lại, cả người toát ra lửa giận khiến người ta sợ hãi: “Cậu nói xem tôi muốn làm gì!”
Ánh mắt anh như muốn khoét sâu vào hai người đang ôm nhau.
Cố Vũ Tùng vội đè thấp giọng giải thích: “Đó là anh trai của chị dâu, anh trai ruột đấy, cháu thứ hai của nhà họ Tống,