Chương 704
Vừa dứt lời, Khương Thu Mộc lập tức móc điện thoại ra, gọi cho Cố Vũ Tùng.
Cố Vũ Tùng vừa bắt máy, cô ấy lập tức liên thanh như đạn bắn về tất cả những gì pháp y mới phát hiện.
Khương Thu Mộc nói: “Nếu không phải chúng tôi thật sự không có thời gian cũng sẽ không tìm đến anh đâu, giúp một tay đi mà?”
Cố Vũ Tùng cạn lời: “Nếu tôi có thể làm được thì còn cần cô tìm tới cửa hả? Chuyện này liên quan tới Minh Trúc, anh Hàn giận lắm, không cho chúng tôi nhúng tay vào.”
Khương Thu Mộc tức giận chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, sao suy nghĩ của Tưởng Tư Hàn vô liêm sỉ quá vậy, qua đêm với gái đứng đường còn phải trả phí sáu trăm nghìn đó, huống hồ chi Hân Nghiên là người vợ đã cũng anh ta đăng ký kết hơn, đích thân dẫn vào nhà. Mặc dù đã ly hôn, nhưng nhân phẩm cô ấy thế nào tôi không tin trong lòng Tưởng Tư Hàn thật sự không biết, mẹ kiếp! Anh cũng chẳng phải loại tốt lành gì, đầu óc bị nước vào rồi hả? Óc Tưởng Tư Hàn bảo anh làm anh cũng răm rắp nghe theo sao?”
“F*ck! “
Bên đầu dây phía Cố Vũ Tùng – người đang yên đang lành lại bị chửi lành, vang lên tiếng mắng: “Khương Thu Mộc, con mẹ nó cô có bị bệnh không hả! “
Đường đường con gái danh môn thế gia, giờ lại điên cuồng há miệng chửi đổng còn hơn cả người đàn bà chanh chua!
Anh ta tức giận cúp máy, ném di động lên sô pha, nhấc chân chạy hai vòng quanh phòng.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta lại tức giận nhặt di động lên, gọi tới một số.
“Tôi là Cố Vũ Tùng. Vụ án Tống Hân Nghiên ngộ sát, cái người chết đó, mấy cậu nghĩ cách kiểm tra lại xác
Anh ta cúp máy, vuốt mặt nói: “Mẹ kiếp, toàn là mấy chuyện gì đâu không!’
Anh ta tự an ủi bản thân.
Vấn đề ở đây không phải giúp hay không giúp, mà là điều một người bình thường sẽ chọn làm…
Sau khi anh Hàn biết chắc sẽ không giết anh ta diệt khẩu đâu nhỉ?!
Hầy…
Cố Vũ Tùng đau khổ nắm tóc…
. . .
Đêm.
Lịch Viên.
Tưởng Tư Hàn ngắm nhìn cô con gái đang ngủ sau, nhớ tới lời báo cáo hồi chiều của cấp dưới rằng cô nhóc này đã dẫn theo vệ sĩ và người hầu tới trại tạm giam, cầu tình thay cho Tống Hân Nghiên.
Rõ ràng cô bé và người phụ nữ kia mới ở chung không bao lâu, không ngờ tình cảm giữa hai người lại không cạn chút nào.
Tưởng Minh Trúc không biết đang mơ thấy gì, cái miệng nhỏ nhắn khẽ chóp chép, khóe môi cong lên, lúm đồng tiền dễ thương lún xuống, nụ cười tươi rói hiện ra.
“Con còn cười!”
Tưởng Tư Hàn nhéo bàn tay mềm mềm, nho nhỏ của con gái, cau mày, nhỏ giọng dạy dỗ: “Người phụ nữ kia ngốc không chịu nổi, con cũng chẳng kém gì. Hai kẻ ngốc nghếch tụ chung một chỗ có thể làm được chuyện tốt gì chứ.”