CHƯƠNG 735
Tống Hân Nghiên cũng bị bạn thân làm cho có chút thương cảm không nỡ.
Cô miễn cưỡng cười nói: “Cậu quên rồi à, tớ là tiểu cường đánh không ngã, sức sống cường hãn đấy. Đi mau đi mau, nếu không thì không kịp máy bay rồi.”
Không dễ dàng gì tiễn hai người đi, Tống Hân Nghiên thở thật dài một hơi, ngẩng đầu ép ẩm ướt về trong mắt.
Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng những người ấm áp bên cạnh này lại hết lần này đến lần khác cho cô dũng khí tiếp tục kiên trì.
Yên tâm đi, những người thân yêu, tôi sẽ không từ bỏ!
Nhất định phải sống thật vẻ vang.
Cho tới khi không nhìn thấy bóng lưng hai người nữa, Tống Hân Nghiên mới xoay người đi về phía hầm đỗ xe.
Lúc đi qua xe RV, cửa xe đột ngột mở, một cánh tay chợt thò ra, kéo Tống Hân Nghiên vào trong xe.
“A…”
“Ầm!”
Cửa xe đóng lại, tiếng kinh hô của Tống Hân Nghiên cũng bị khóa trong xe.
“Cứu…ô!”
Vừa muốn kêu cứu mạng, miệng lại bị che lại.
Cô bị một bóng dáng cao lớn đè ngã trên ghế ngồi.
Đèn bãi đỗ xe xuyên qua tấm màng chống nhìn lén chiếu vào. Tống Hân Nghiên bỗng trợn to mắt.
-Tưởng Tử Hàn
Cô tức giận hất tay che miệng mình của anh ra, sắc bén nói: “Anh lại
Tống Hân Nghiên phẫn nộ quát lên: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng quá đáng! Nơi này là bãi đỗ xe, nếu anh dám làm loạn, tôi liều mạng với anh!”
“Liều mạng?!”
Tưởng Tử Hàn cười lạnh vuốt ve gò má trơn mịn của cô: “Em định liều thế nào? Giống với vô số đêm tối trong quá khứ?!”
Mặt Tống Hân Nghiên đỏ như rỉ máu, sợi tóc cũng bị tức nổ tung: “Anh có còn liêm sỉ không! Cút xuống khỏi người tôi, chúng ta đã ly hôn, còn ai nấy kết hôn rồi!”
“Là em kết hôn rồi!”
Tưởng Tử Hàn chợt nhéo cằm cô, nụ hôn trừng phạt hung hăng rơi xuống.
Hô hấp bị tước đoạt, đầu Tống Hân Nghiên quay cuồng.
Rung động quen thuộc lại xa lạ từ đáy lòng chợt dâng lên khắp toàn thân, khiến cô mất đi sức lực.
Tất cả giãy giụa kháng cự vào giờ phút này càng thêm buồn cười.
Nước mắt phẫn nộ hổ thẹn trào dâng, Tống Hân Nghiên cắn lên môi dưới Tưởng Tử Hàn.