CHƯƠNG 737
Tống Hân Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ giãy giụa.
Động tác Tưởng Tử Hàn ưu nhã cởi bỏ nút áo sơ mi của mình: “Làm khó em gả cho Dạ Vũ Đình lâu như vậy, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cơ bản cũng không làm được. Hôm nay tôi liền vất vả một chút, thỏa mãn em!”
Anh đè xuống, hung hăng bóp cằm cô.
Tống Hân Nghiên chợt rùng mình.
Tưởng Tử Hàn khẽ cười: “Tống Hân Nghiên, thừa nhận đi, thân thể em chỉ thừa nhận tôi, nó đang thịnh tình mời gọi tôi.”
Tống Hân Nghiên xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Những nơi tay anh lướt qua, như đang châm lửa.
Cô vừa thẹn vừa giận, giọng lại không nhịn được có chút run rẩy: “Anh bỉ ổi! Vô sỉ!”
Tống Hân Nghiên chợt rùng mình, mặt mày vốn đỏ càng như rỉ máu, phong tình vô hạn.
Phản ứng cơ thể khiến cô tuyệt vọng.
Cô không kháng cự nữa, không cam lòng yếu thế mắng: “Công phu của anh quả thật không tệ, tôi liền xem như tìm trai bao miễn phí có thể khiến bản thân hưởng thụ vậy! Nhưng Tưởng Tử Hàn, hành vi của anh khiến tôi ghê tởm! Sở Thu Khánh mặc dù chả ra làm sao, nhưng đối với anh cũng có vài phần thật lòng. Anh vừa lấy cô ta vào cửa, vừa ở ngoài cưỡng ép tôi, thật quá khốn khiếp!”
Tưởng Tử Hàn bạo nộ, cắn lên thùy tai cô.
“A!”
Tống Hân Nghiên thét thất thanh.
Tưởng Tử Hàn dùng răng ma sát thùy tai cô, giận không kiềm được nói: “Tôi căn bản không lấy cô ta! Đời này, tôi cũng sẽ
Là em muốn ly hôn với tôi! Là em trêu chọc tôi rồi lại thay lòng! Là em khiến tôi nửa đời sau cô đơn lẻ bóng, em, em phải trả giá! Dù em kết hôn với người đàn ông khác, cũng đừng hòng thoát khỏi tôi!”
Tống Hân Nghiên hơi thở hỗn loạn, kinh ngạc chấn động nhìn anh.
Anh…vừa nói gì?!
Không kết hôn với Sở Thu Khánh?!
Sao có thể!
Hôm lĩnh chứng, Sở Thu Khánh không chỉ gửi lên vòng bạn bè, còn gửi hình kết hôn hai người chụp.
Chẳng lẽ đều là giả?!
Chẳng trách hôm đó anh không đến cục dân chính, ngay cả chứng nhận kết hôn anh cũng làm giả?
…
Tống Hân Nghiên trong trạng thái mơ hồ được Tưởng Tử Hàn ôm vào bồn tắm.
Không gian trong xe rộng lớn, đồ đạc đầy đủ.
Nước ấm xoa dịu cơ thể đau nhức vô lực của cô, cảm giác chuếnh choáng trong đầu cũng lùi đi không ít.
Tưởng Tử Hàn ôm cô, giúp cô rửa sạch dấu vết trên người: “Em và Dạ Vũ Đình sẽ không lâu dài, Hân Nghiên, tôi cũng không cho phép em ở bên người đàn ông khác quá lâu.”