CHƯƠNG 743
Cô mua một bộ quần áo mới, thuê một phòng trong trung tâm tắm rửa ở cửa hàng, ném quần áo Tưởng Tử Hàn mua cho cô đang mặc ở trên người vào trong thùng rác, sau đó mới ngâm mình trong nước, hung hăng lau đi dấu vết trên người do Tưởng Tử Hàn để lại.
Chùi được một lúc, cô bỗng nhiên sững sờ.
Lúc nãy… anh ấy không hề dùng biện pháp an toàn?
Tống Hân Nghiên luống cuống trong giây lát, cô nhanh chóng nhớ ra hiện tại mình đang trong kỳ an toàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn may…”
Chỉnh lý mình xong xuôi, Tống Hân Nghiên mới đến công ty.
Công ty đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ cần chọn thời gian là đã có thể khai trương.
Cô đi đến bộ phận nghiên cứu nhìn thiết bị và cách bài trí trong phòng thí nghiệm, lúc này mới cảm thấy mình được sống lại một lần nữa.
“Hân Nghiên, bọn tớ an toàn hạ cánh.”
Khương Thu Mộc nhắn tin qua zalo báo bình an. Lập tức lại gửi thêm một tin nhắn khác: “Cậu đã xem tin tức chưa vậy, bởi vì chuyện của Dạ Như Tuyết mà giá cổ phiếu của nhà họ Dạ đang giảm mạnh, bây giờ…”
Tống Hân Nghiên vội vàng thoát khỏi zalo, tìm kiếm tin tức.
Quả nhiên, nhà họ Dạ bị Dạ Như Tuyết ảnh hưởng mà đang đứng trên đầu sóng ngọn gió.
Tống Hân Nghiên trầm mặc.
Cô nên nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nếu như ngay từ đầu cô không cho Dạ Vũ Đình có hi
Nó cho cùng, vẫn là cô làm liên lụy Dạ Vũ Đình.
Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại, sai lầm đã gây ra, vậy thì cố gắng cứu vãn, làm giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Nghĩ là làm, cô nhanh chóng dọn đồ rồi về nhà.
…
Biệt thự Lộc Hồ.
Tống Hân Nghiên tìm thấy Dạ Vũ Đình trong thư phòng.
“Vũ Đình, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Hân Nghiên, em về rồi.”
Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, Dạ Vũ Đình đã ngắt ngang lời cô: “Đúng lúc anh cũng có chuyện cần thương lượng với em.”
Bộ dạng của anh ta trông có vẻ mệt mỏi: “Sở Thu Khánh vô tội đã được thả ra, kết quả điều tra cũng đã có rồi, cô ta không hề có bất cứ niềm nghi nào, người hiện tại không có cách nào thoát thân chính là Ninh Bội và Như Tuyết. Ninh Bội vẫn luôn khăng khăng là Như Tuyết đã sai cô ta hạ độc. Như Tuyết cũng thật sự quá ngu ngốc, chẳng những cung cấp thuốc mà mấy ngày nay còn gửi tiền lì xì cho Ninh Bội…”
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta: “Tiếp theo đây, anh chuẩn bị làm gì?”
“Không biết.”