Cố Vũ Tùng nói xong lại vỗ miệng mình cái ‘bép’: “Tôi quên mất, anh vừa nói chị dâu sinh một cặp song sinh.”
“Dù có sinh ra con gái thì người phụ nữ kia cũng không thể là cô ấy được! Năm đó chính tay tôi ký tên đưa mẹ Minh Trúc đi hỏa táng.”
Tuy rằng lúc ấy Tưởng Tử Hàn còn chưa từng thấy cô gái kia trông thế nào.
Anh mệt mỏi day trán: “Nếu năm đó giữ lại tư liệu của cô ấy thì giờ đã không bị động đến vậy…”
Ngoài cửa.
Tưởng Minh Trúc cầm giấy và màu vẽ xoay người rời đi, gương mặt nhỏ bé đầy vẻ đau lòng.
Tống Hân Nghiên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ tới tinh thần hoàn toàn hòa hoãn mới dằn lòng tới công ty xem thử.
Lúc đeo khẩu trang, cô có thử ngắm vết thương trên mặt mình.
Thoạt nhìn trông khá hơn nhiều rồi, chỉ còn một vết nho nhỏ hình chữ thập.
Tống Hân Nghiên chuẩn bị xong, vừa mở cửa đã thấy Tưởng Minh Trúc cầm một tấm thiệp chúc mừng đứng bên ngoài.
Tống Hân Nghiên ngồi xổm xuống, giúp cô nhóc chỉnh lại quần áo: “Sao thế bé cưng?”
Tưởng Minh Trúc đưa thiệp chúc mừng cho cô, cao quý kiêu ngạo: “Tôi vẽ đấy, tặng cho cô.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy.
Trên thiệp chúc mừng là hai hình người nho nhỏ.
Người lớn hơn có mái tóc uốn xoăn thật dài, người nhỏ thì tết hai bím tóc con con, hai người tay nắm tay, một người cúi đầu, một người ngửa đầu, trên cả hai gương mặt là nụ cười tươi rói.
Không khó nhận ra, trong tranh chính là hai người họ.
Tưởng Minh Trúc hếch cái cằm nhỏ, rõ ràng giọng nói vô cùng non nớt nhưng lại ra vẻ chín chắn: “Cô không tìm thấy con trai mình, tôi cũng không có mẹ, hay là chúng ta tạm chấp nhận ghép lại với nhau thành một cặp mẹ con đi? Tuy tôi không phải con trai, nhưng chờ tôi lớn lên nhất định còn giỏi giang hơn cả con trai!”
Một câu nói rất bình thường nhưng lại chọc trúng tuyến lệ của Tống Hân Nghiên, trái tim như bị bông gòn mềm mại tung một cú đấm, không đau, nhưng lại vừa mềm vừa chua xót.
Mắt cô đỏ hoe, ôm cô nhóc vào lòng: “...!Ừ.
Chỉ cần bé cưng không chê, con vĩnh viễn là con gái của mẹ.”
“Được rồi.”
Cô bé cong khóe miệng, cười đến híp cả đôi mắt to tròn.
Rõ ràng đang rất vui vẻ nhưng lại ra vẻ trầm tĩnh, gương mặt nhỏ đanh lại: “Thấy cô tội nghiệp như thế, sau này tôi đành miễn cưỡng làm con gái cô đấy.”
“Được.” Tống Hân Nghiên cảm động khàn cả giọng, ôm lấy gương mặt nhỏ của cô bé rồi hôn chụt một cái.
Tưởng Minh Trúc vẫn ra vẻ ghét bỏ, nhưng lần này đã không cố ý dùng tay lau mặt nữa.
Tống Hân Nghiên vui vẻ bật cười.
Tưởng Tử Hàn khoanh hai tay trước ngực, dựa nghiêng cạnh tường.
Thấy hai người như vậy, trong lòng anh nảy sinh bất mãn, tiến tới nhấc Tống Hân Nghiên ra, nheo mắt hỏi con gái: “Sao không thấy con đối xử với ba dịu dàng như thế?”
Tưởng Minh Trúc nguýt mắt xem thường ông ba già: “Nếu ba chăm sóc tốt cho vợ mình thì con còn cần bận tâm nhiều thế à?”
Vất vả lắm mới gặp được một cô ngốc nghếch nguyện ý làm mẹ của cô bé, nếu cô bé không tốn chút tâm tư thì lão Tưởng độc thân cả đời cũng đáng lắm!
Tưởng Tử Hàn sầm mặt, Tống Hân Nghiên cười ngửa tới ngửa lui.
…
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên vừa bước vào sảnh, tiếng hoan hô nhiệt liệt chợt vang dội.
Nhân viên công ty xếp thành hai hàng ở cửa lớn nghênh đón.
Liễu Hoài Thu kích động ôm một bó hoa đi tới trước: “Giám đốc Tống, mừng cô về nhà, chúng tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Tống Hân Nghiên đeo một chiếc khẩu trang cỡ siêu lớn, vui vẻ nhận bó hoa tươi: “Cảm ơn mọi người, sau này mong người tiếp tục ủng hộ nhiều hơn.”
Mọi người ùa cả lên.
“Giám đốc Tống, chị không biết thời gian qua chị đi chúng tôi nhớ chị nhường nào đâu.”
“Công ty vắng cô, mọi người cũng chẳng có tâm tình đâu mà làm việc.”
“Tuy chức vụ của tôi không cao, nhưng miễn là giám đốc Tống cần thì xin cứ nói một câu, núi đao biển lửa tôi tuyệt đối không chối từ.”
Tống Hân Nghiên trò chuyện với nhân viên vài câu, sau đó bảo bọn họ nhanh chóng quay lại làm việc, cô và Liễu Hoài Thu cùng trở về văn phòng.
Đồ đạc của Tống Quốc Dũng và Tống Mỹ Như đều đã bị dọn sạch bách.
Tống Hân Nghiên lấy ảnh chụp chung của mình và ông nội ra, đặt ngay ngắn lên bàn làm việc.
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tươi cười hiền lành của ông cụ.
Ông nội, cháu về rồi đây.
Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!
Liễu Hoài Thu ôm một chồng văn kiện tiến vào: “Giám đốc Tống...!À không, giờ chúng tôi nên gọi cô là tổng giám đốc Tống mới phải.
Tổng giám đốc Tống, chỗ này là tài liệu kinh doanh của công ty trong mấy tháng gần nhất, tôi mang hết tới