CHƯƠNG 806
Khương Thu Mộc cúp điện thoại, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường: “Không biết tại sao lúc nói chuyện điện thoại với anh ta, tớ lại cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sợ đến phát hoảng…”
“Trước khi Cố Vũ Tùng nói cho tớ biết những thủ đoạn kia của Dạ Vũ Đình, tớ đã luôn không hiểu tại sao luôn cảm thấy kỳ lạ với Dạ Vũ Đình, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta thực sự rất đáng sợ. Nghiên, cậu nói thật cho tớ biết, cậu thực sự thích loại người như Dạ Vũ Đình sao?”
Tống Hân Nghiên im lặng, còn chưa trả lời liền nghe thấy Khương Thu Mộc lại tiếp tục nói.
“Cậu có biết vừa rồi Dạ Vũ Đình nói gì với tớ không? Bên ngoài thì đồng ý, nhưng trong lời nói lại nhắc nhở tớ rằng cậu phải làm việc lại còn phải chăm sóc tớ, sẽ rất mệt, không muốn tớ giữ cậu lại. Còn nói chúng ta là hai người phụ nữ, không an toàn, muốn tìm một người qua đây để bảo vệ. Nghiên, cậu có hiểu đây là ý gì không?”
Cô ấy thở dài: “Một quý ông thực sự sẽ không nói như vậy, anh ta sẽ nói rõ với cậu, đối với hành vi giữ cậu lại của tớ, anh ta không hài lòng, cậu là vợ của anh ta, anh ta cũng bị bệnh, cần sự chăm sóc của cậu. Nếu cậu vẫn ở lại, anh ta lo lắng cậu sẽ mệt, một người chồng bình thường sẽ nói với cậu, bảo cậu mời một y tá giúp cậu cùng chăm sóc tớ, nhân tiện chăm sóc luôn cả cậu, anh ta mới yên tâm, chứ không phải anh ta tìm một người qua để bảo vệ. Anh ta đây là muốn làm gì? Lấy lý do là chia sẻ nhưng thực tế là giám sát sao? Đây là anh ta không yêu tâm về cậu hay là không yên tâm về tớ?
Khương Thu Mộc nắm lấy vai Tống Hân Nghiên, nói với vẻ nghiêm túc: “Trước đây chưa từng nghĩ kỹ, trải qua chuyện này, tớ mới phát hiện thực ra Dạ Vũ Đình làm rất nhiều việc đều ẩn chứa tâm cơ như vậy. Nghiên, người đàn ông như Dạ Vũ Đình, suy nghĩ kỹ thì quả thực là quá đáng sợ.”
Tống Hân Nghiên gật gật đầu.
Cô nói với vẻ mệt mỏi: “Thực ra trong khoảng thời gian này tớ cũng đã nghĩ rất nhiều. Hôm nay nằm cả một ngày dài, tự nhiên rảnh rỗi nên càng nghĩ nhiều hơn, cũng thấu đáo hơn. Có điều có một điểm có
Khương Thu Mộc hất chăn ra một cách dứt khoát, cùng nằm chen trên giường bệnh với cô: “Thế nên, rốt cuộc lúc trước vì sao cậu lại kiên quyết muốn gả cho anh ta vậy?”
Tống Hân Nghiên bị sững sỡ bởi câu hỏi này.
Tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian này được tái hiện lại trong tâm trí cô một lần nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghĩ về câu hỏi này, cũng không phải là lần đầu tiên cô đưa tra câu trả lời.
Cô cười với vẻ u ám: “Nếu thật sự phải nói ra một lý do thì thực ra cũng không nói được, chỉ có thể nói, tâm trạng lúc đó, bầu không khí lúc đó, cộng thêm người xung quanh từng bước trù tính, bản thân cũng sập bẫy theo. Cậu biết đấy, khoảng thời gian đó, tớ và Tưởng Tử Hàn đã cãi nhau không vui vẻ gì, Dạ Vũ Đình lại xuất hiện vào đúng lúc đó.”
“Anh ta giống như một thiên sứ, tất cả thể hiện ra đều là sự lương thiện và quan tâm, có chừng có mực lại nắm bắt tốt như vậy, là ân nhân cứu mạng của tớ, thật sự rất dễ khiến người khác phá bỏ sự đề phòng. Lúc đó, tớ thực sự cho rằng vì cứu tớ mà anh ta suýt chết…”
Lúc đó, cô cũng thực sự rất cảm động và tự trách mình.
Khương Thu Mộc ôm lấy Tống Hân Nghiên, xoa đầu cô an ủi.
Tống Hân Nghiên tự cười nhạo bản thân, nói: “Tớ không sao, bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc đó quả thực không lý trí. Mẹ của Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất kẻ xướng người họa, thành phần diễn kịch rất rõ ràng nhưng tớ lại không nhìn ra, cứ thế từng bước lọt vào hố bẫy mà bọn họ sắp đặt sẵn. Nhưng thực ra, lúc đó tớ cũng không muốn kết hôn để trả ơn, chỉ là sau này…”
Dạ Vũ Đình tham gia vào.
Một người tức giận, một người bảo vệ, một người tát, một người cho kẹo, cộng thêm kẻ trung lập Dạ Nhất hết lần này đến lần khác nói ra mấy câu “sự thật khách quan” khiến cô choáng váng đầu óc.