Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 827


trước sau

CHƯƠNG 827

Trong lòng Khương Thu Mộc tức giận bất bình, nhưng vừa thấy khó lắm trên khoé môi Tống Hân Nghiên nở nụ cười, cô ấy lại nuốt lại câu nói đã định thốt ra.

Ánh mắt cô ấy lại nhìn về phía hai bé đáng yêu, nhíu mày: “Rốt cuộc đứa nào là Minh Trúc nhỉ?!”

“Đứa bên trái ấy.” Tống Hân Nghiên nói khẳng định.

“Sao cậu biết thế?” Khương Thu Mộc tò mò hỏi.

Tống Hân Nghiên không trả lời.

Cô cũng không biết.

Nhưng cô có thể khẳng định, đứa bên trái là Tưởng Minh Trúc.

Còn về đứa bé bên phải……

Ánh mắt Tống Hân Nghiên mơ hồ, cảm giác rất quen, cô cứ cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi.

Trong lúc cô suy tư.

Một bài đã kết thúc.

Người xem xung quanh vỗ tay náo nhiệt.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc cũng vỗ tay.

Chiếc cằm nhỏ của Tưởng Minh Trúc hất lên, khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo.

Nhóc con bên cạnh cô bé lại thẹn thùng đỏ mặt.

Tưởng Minh Trúc ghét bỏ nhíu mày: “Anh thế này mà đòi làm anh trai em.”

Nhóc con bị ghét bỏ lịch sự lễ phép mà bao dung nhìn em gái: “Anh lớn hơn em.”

Tưởng Minh Trúc: “……”

Giận á!

Tưởng Minh Trúc tức giận không thèm để ý đến nhóc con bên cạnh.

Thấy xung quanh đã chật ních người, quấy rầy đến chỗ nghỉ ngơi của Tống Hân Nghiên, cô bé chạy về phía đám người vây xung quanh với khuôn mặt nhỏ nhắn: “Kính thưa các ông bà, cô chú, anh chị biểu diễn miễn phí đã

kết thúc rồi ạ, muốn xem tiếp sẽ phải thu vé vào cửa.”

Mọi người bị giọng điệu nghiêm túc của cô bé chọc cười.

Thậm chí còn có người phối hợp trêu chọc: “Được nha, bao nhiêu tiền một tấm vé thế, bác đặt mua hết.”

Vẻ mặt cô bé nghiêm túc: “Mọi người không mua nổi đâu! Cháu nhảy là vì có bệnh nhân không vui, nhưng mọi người đang quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi đấy ạ.”

Mọi người lại một lần nữa mủi lòng trước bé con đáng yêu xinh đẹp lại còn ấm áp này.

Tuy không nỡ, nhưng mọi người vẫn hiểu ý tản ra.

Tưởng Minh Trúc giải tán mọi người xong, lúc này mới chạy đến trước mặt Tống Hân Nghiên, khuôn mặt nhỏ ngước lên nghiêm túc hỏi: “Tâm trạng mẹ đã tốt hơn chưa ạ?”

Tống Hân Nghiên rất cảm động: “Tốt rồi. Cực kỳ tốt, cảm ơn Minh Trúc.”

Nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Tưởng Minh Trúc, ánh mắt hơi di chuyển, nhìn sang đứa bé đáng yêu đứng phía sau cô bé, dịu dàng cười hỏi: “Đây là bạn nhỏ mới con muốn giới thiệu với mẹ sao?”

Nhóc con bị nhìn tiến lên, cởi mũ xuống thẹn thùng mím môi cười nói: “Con chào cô ạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện