CHƯƠNG 836
Tưởng Tử Hàn cảm thấy thất vọng.
Anh cụp mắt: “Đến giờ rồi.”
Cầm chiếc khăn bên cạnh lau sạch nước trên chân cô, sau đó bế người trở lại giường, giúp cô đắp chăn: “Bây giờ trời ấm rồi, yên tâm ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên thực sự toát mồ hôi rồi.
Tâm trạng cực kì phức tạp, chỉ có thể nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.
Tưởng Tử Hàn lẳng lặng quay người, đổ nước trong chậu ngâm chân vào bồn cầu, sau đó tắt đèn mở cửa rời đi.
Phòng bệnh bỗng trở nên tối om.
Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ, cảm xúc mà Tống Hân Nghiên phải kìm nén bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa, quầng mắt không kiềm chế được lại đỏ lên.
Cô nhìn về phía cửa, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong phòng bệnh: “Tưởng Tử Hàn, anh thật sự cho rằng tôi ly hôn rồi thì chúng ta có thể quay lại sao?”
Không thể quay lại được.
Ngăn cách giữa họ là biết bao đau thương, còn có mạng sống và máu.
Sao họ có thể quay lại?!
Còn mặt mũi để quay lại sao?!
…
Nhà họ Sở.
Cấp dưới kính cẩn đưa một xấp ảnh: “Tin tức mới nhất từ
“Nói cái gì?”
Sở Thu Khánh hỏi, từng bức ảnh được chuyền từ tay trái sang tay phải.
Càng xem, mặt càng tôi sầm lại.
Trong ảnh là Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.
Ăn cơm cùng cô ta, đi dạo cùng cô ta, khoác áo cho cô ta, rửa chân… cho cô ta!
Đầu ngón tay của Sở Thu Khánh trở nên trắng bệch vì miết chặt vào bức ảnh.
Cấp dưới dè dặt nói: “Anh Tưởng đối xử ngày càng tốt với Tống Hân Nghiên, mấy ngày gần đây, hầu như hôm nào cũng tự rửa chân cho cô ta…”
Sở Thu Khánh nhìn thấy rồi, bức ảnh đang nằm trong tay cô ta.
Năm ngón tay dùng sức, bức ảnh đã bị biến dạng.
Cô ta cắn chặt răng: “Con khốn!”
“Xoẹt! Xoẹt xoẹt!”
Bức ảnh trong tay bị xé thành hai mảnh bốn mảnh…
Bức ảnh nát vụn bị cô ta xé khắp phòng.
“Tống Hân Nghiên!”