CHƯƠNG 838
Anh ấy nghiến chặt răng, cơ má cứng đờ vì dùng sức quá mạnh: “Một trong những chuyện tôi hối hận nhất trên đời chính là dẫn em ấy sang Úc, rồi lại rời đi ngay khi đưa em ấy đến được vài ngày, để mọi thứ sau đó trở nên không thể kiểm soát được!”
Anh ấy lạnh lùng nhìn anh.
Khí thế mạnh mẽ của hai người đàn ông gặp nhau, khiến áp suất không khí của phòng làm việc thấp đến mức kinh khủng.
“Tôi từng nghĩ cậu là một người đoan chính, mỗi lần thấy em ấy ngọt ngào và hạnh phúc nhắc tới cậu là tôi lại cảm thấy cậu là người có thể che mưa chắn gió cho em ấy, nhưng sự thật thì sao?”
Tống Dương Minh lạnh lùng nói: “Tất cả sóng gió của Hân Nghiên đều do cậu mang đến! Cậu không yêu em ấy thì để em ấy đi, cũng xem như làm việc tốt, tích đức cho con cháu đời sau! Nhưng bây giờ cậu đang làm gì?!”
Nói tới đây, nỗi thù hận của Tống Dương Minh lại bất ngờ bùng phát.
Anh ấy lại vung nắm đấm.
Tưởng Tử Hàn đưa tay ra đỡ.
Trong hai luồng hơi thở, cả hai đã đọ được vài chiêu.
Cuối cùng, bốn tay hai người kiềm chế lẫn nhau, không thể không dừng lại.
Trên mặt Tưởng Tử Hàn vẫn còn vết máu, quần áo cũng có vài vết loang lổ, có hơi nhếch nhác, cũng để lộ một chút tàn nhẫn đẫm máu.
“Anh nói đúng, tôi làm tổn thương cô ấy. Nhưng Tống Dương Minh, anh dùng thân phận, quan điểm gì để dạy dỗ tôi thay cô ấy?! Người nhà của cô ấy sao? Anh có phải không? Hay là, anh muốn mượn gió bẻ măng? Có điều anh tự kiểm điểm mình rất đúng, đúng là anh không nên đưa cô ấy đến Úc. Tính cách của cô ấy vốn không
Anh đột nhiên gia tăng sức mạnh, buộc Tống Dương Minh phải lùi lại một bước: “Cô ấy không còn hạnh phúc kể từ khi rời khỏi Hải Phòng, anh thử nghĩ xem, đã bao lâu anh không nhìn thấy nụ cười của cô ấy rồi?! Tự cho rằng vì muốn tốt cho cô ấy, tự mình quyết định thay cô ấy. Anh, có tốt hơn tôi không?!”
Lời của Tưởng Tử Hàn đâm mạnh vào tim Tống Dương Minh.
Anh ấy sững sờ.
Bây giờ những quyết định đó không quan trọng có đúng hay không, nhưng lần cuối cùng nhìn thấy em ấy cười, chính xác là ở Hải Phòng, sau khi em ấy và Tưởng Tử Hàn kết hôn.
Thời điểm đó, dù còn vô vàn khó khăn, nhưng em ấy chưa từng chán nản như bây giờ, luôn giữ vững tự tin và niềm nhiệt huyết
Nhưng sau đó thì sao?!
Từ khi nào mà em ấy không còn cười nữa.
Cho dù có cười, thì trên mặt cũng như được phủ một tấm màn che.
Trong lòng Tống Dương Minh đau xót, đồng thời cũng không kiềm nổi tức giận: “Lần này, bất kể thế nào, tôi cũng phải đưa em ấy đi! Rời khỏi hang sói của mấy người, em ấy không cười nữa thì sao, còn hơn bị tổn thương hết lần này đến lần khác! Không thấy em ấy cười, còn hơn thấy em ấy khóc!”
Hai tay anh ấy đẩy mạnh.
Thế cân bằng bị phá vỡ.
Cả hai buộc phải lùi lại để đứng vững.
Tống Dương Minh hung dữ trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, đẩy Chúc Minh Đức đang đứng bên cạnh ra, sải bước đi về phía cửa.