CHƯƠNG 844
“Nhưng con người tôi, cái gì cũng có thể chịu đựng được, chỉ không chịu được duy nhất sự lừa dối. Ngoài ra, có một số chuyện tôi thấy nên nói rõ. Đó chính là từ trước tới nay tôi chưa từng thích anh. Đồng ý kết hôn với anh cũng chỉ vì anh từng cứu tôi, đơn thuần muốn chăm sóc anh mà thôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, đến việc này anh mà anh cũng lừa tôi.”
Tống Hân Nghiên nói một hơi dài, sau đó dừng lại, nỗi buồn và sự chế giễu hiện lên trong đôi mắt thờ ơ của cô: “Bày ra một trò chơi như vậy để chơi tôi, anh cũng thật sự vất vả rồi!”
Căn phòng bệnh im lặng như tờ.
Dạ Nhất im lặng đóng cửa, cũng không dám rời đi nữa.
Bà nội nhỏ này không hề đến với ý tốt.
Sếp của anh ta bị đứt gân tay rồi, nếu xảy ra chuyện chắc chắn không có khả năng tự bảo vệ mình.
Anh ta phải ở lại, thời khắc quan trọng nhất, tốt xấu gì cũng có thể tách hai người này ra.
“Thật nực cười phải không?” Tống Hân Nghiên khẽ khịt mũ: “Thấy tôi bị anh đùa giỡn xoay vòng vòng, giống như đang nhìn một con ngu vậy.”
“Hân Nghiên, không phải, em nghe anh nói…”
Tống Hân Nghiên ném tài liệu lên chân anh ta: “Nhân lúc tôi vẫn có thể nói chuyện tử tế, chúng ta chia tay trong hòa bình. Mấy triệu cổ phiếu tôi đầu tư vào công ty của anh, cứ coi như là khoản bồi thường cho vết thương lần này của anh. Ký xong đơn thì báo cho tôi, còn những thứ khác thì không cần phải liên lạc đâu. Hẹn gặp lại… À, không đúng, không bao giờ gặp lại nữa.”
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi không chút do dự.
Dạ Vũ Đình hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, vội vàng vơ tài liệu lên giường, nhảy ra khỏi giường lao đến kéo lấy Tống Hân Nghiên.
Như một phản xạ có điều kiện, Tống Hân Nghiên hất anh ta ra ngay khi tay anh chạm vào cô.
Cô lạnh lùng quay đầu lại: “Anh không cần nói gì đâu, từ nay về
Dạ Vũ Đình bị đả kích, trơ mắt nhìn cô đi về phía cửa.
Anh ta yếu ớt siết chặt hai tay: “Anh tìm được mẹ em rồi!”
Quả nhiên bước chân của Tống Hân Nghiên thoáng dừng lại.
“Vậy thì thật sự phải cảm ơn anh rồi.”
Cô nhắm mắt lại, quay đầu, nhếch môi lên nhìn anh ta chế giễu: “Nhưng thế thì sao? Cho dù bây giờ bà ấy đứng trước mặt tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao giữa tôi và bà ấy không có bất kì tình cảm gì, ban đầu mẹ nuôi của tôi không thể uy hiếp tôi bằng tung tích của bà ấy, bây giờ anh càng không thể nào đâu.”
Kìm lại cảm xúc, trở lại bộ dạng lạnh lùng: “Sau khi kí xong đơn ly hôn thì gửi cho tôi, thật ra anh không ký cũng chẳng sao. Anh không chỉ thua một vụ kiện, mà còn thua một cách nhục nhã. Dù gì cũng là người quen, chúc anh mau chóng bình phục. ”
Tống Hân Nghiên không nhìn anh ta nữa, lại quay người rời đi.
Dạ Vũ Đình không ngừng run khe khẽ.
Anh ta đỏ mắt, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng cô như muốn khắc sâu cô vào tâm trí: “Em chưa từng nghĩ tại sao anh làm như vậy à? Tống Hân Nghiên, chẳng ai tự dưng tốn công tốn sức trù tính một người để giữ người đó bên cạnh. Em có gì để anh toan tính không? Không! Điều duy nhất anh có thể toan tính chính là em! Tống Hân Nghiên, anh yêu em, em có biết không!”