Tống Hân Nghiên dừng lại một lát: “Tất cả những gì cháu nói vừa rồi đều là những lời thật lòng của cháu, cháu cũng sẽ làm theo những gì mình nói.
Cháu nhắc lại lần nữa, trừ khi Tử Hàn là người chủ động yêu cầu ly hôn, nếu không, cháu nhất định sẽ không bỏ anh ấy.”
Nói xong cô đẩy tay Mộ Kiều Dung ra, xoay người rời đi.
Khuôn mặt Mộ Kiều Dung tái mét, nhưng lại không thể làm gì được.
Vài giây sau, bà ta xoa xoa phần cổ tay vừa bị Tống Hân Nghiên bóp chặt rồi đột nhiên mỉm cười: “Cũng là một người phụ nữ có cá tính đấy, chẳng trách lại thu hút được con trai tôi.
Chỉ có điều….”
Năm ngón tay bà ta đột nhiên siết chặt: “Tôi nhất định sẽ không bao giờ để cô trở thành điểm yếu của con trai tôi đâu!”
Bà ta sẽ không bao giờ để người phụ nữ này làm hại con trai mình!
...
Sau hai ngày theo dõi, Tưởng Minh Trúc được xuất viện.
Ngay từ sáng sớm, Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đã thu dọn xong đồ đạc, lúc gia đình ba người bọn họ chuẩn bị rời đi thì Cố Vũ Tùng biến mất hai ngày nay chậm chạp đi tới.
Trông anh ta có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Tưởng Tử Hàn thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Tiết chế chút đi.”
Cố Vũ Tùng mệt mỏi xoa thái dương: “Anh Hàn, anh thay đổi rồi.
Kể từ khi cưới chị dâu, anh còn biết nói đùa nữa.”
Anh ta cau mày than phiền: “Hôm trước về có uống chút rượu, rõ ràng không cảm thấy say nhưng không hiểu vì sao ngủ mãi không tỉnh, tới hôm nay mới mở mắt ra được.”
Tưởng Minh Trúc đã thay quần áo xong nghe thấy thế liền nguýt mắt nhìn, cười nhạo không chút khách sáo nào: “Già thì cứ nói là già đi lại còn viện cớ.”
Cố Vũ Tùng bị đâm trúng tim đen, đau lòng nói: “Tuổi tác của đàn ông cũng chí mạng lắm đấy nhé! Nhóc con, sao lại nói chuyện với chú Cố như vậy chứ, uổng công chú thương cháu!”
Cô nhóc hếch cái cằm nhỏ kiêu ngạo lên: “Cẩu FA không có quyền con người.
Tốt nhất là chú nên mau chóng tìm một người vợ để chăm sóc mình đi.
Còn chần chừ nữa thì chỉ cần là phụ nữ thôi là sẽ đều chê chú đấy!”
Cố Vũ Tùng ôm tim làm mặt đau đớn: “Anh Hàn, nhân lúc tôi chưa mất kiểm soát mà giết người, anh mau chóng đưa con bé quỷ sứ nhà anh ngay đi!”
Tống Hân Nghiên bật cười vì trò đùa của hai người này, cô và Tưởng Tử Hàn đứng ở hai bên, dẫn Tưởng Minh Trúc đi khỏi, một nhà ba người biến mất khỏi căn phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng nhìn ba người bọn họ đi khuất, nụ cười trên mặt cũng dần tan biến.
Anh ta siết chặt tay lại, chau mày gõ vào đầu mình, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ thật, nhìn gia đình ba người của anh Hàn, không hiểu sao mình lại có cảm giác đã quên gì đó nhỉ?”
Nhưng đã quên mất điều gì, bỗng chốc anh ta lại không nhớ ra được.
Cố Vũ Tùng không nghĩ nữa, quay trở lại văn phòng.
Nhìn thấy kết quả xét giám định quan hệ ba con trên bàn, tự dưng có gì đó thoáng qua trong đầu anh ta.
Anh ta ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra gì cả.
“Có phải mình già thật rồi không?” Anh ta tự cười nhạo bản thân, cất tờ báo cáo giám định vào ngăn kéo, tiếc nuối nói: “Tống Hân Nghiên và con quỷ nhỏ Tưởng Minh Trúc nhiều khi còn giống mẹ con ruột hơn những cặp mẹ con ruột khác nữa, đúng là đáng tiếc.”
Không ngờ lại không phải là mẹ con.
...
Mịch Viên.
Ngày mai Tưởng Minh Trúc sẽ trở lại thủ đô với Mộ Kiều Dung.
Ăn tối xong, Tống Hân Nghiên bận rộn ra ra vào vào phòng Tưởng Minh Trúc, sắp xếp gọn gàng đồ đạc của cô bé vào vali.
Cô nhóc ngồi khoanh chân trên giường nghịch một lúc, tự nhiên đứng lên vẫy tay nói: “Tống Hân Nghiên, cô lại đây.”
Tống Hân Nghiên vẫn còn đang cầm một bộ quần áo trên tay: “Chuyện gì vậy bé cưng?”
Khi cô vừa bước tới, cô nhóc đã kiễng chân lên, quàng vào cổ cô một thứ gì đó.
Tống Hân Nghiên cúi đầu, là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền có hình mèo máy.
Cô nhóc hài lòng nhìn kiệt tác của mình, giọng nói trẻ con non nớt: “Doraemon gặp phải khó khăn gì cũng không sợ, phép thuật của nó có thể giải quyết được tất cả mọi phiền phức.
Trong những ngày tôi không có ở đây, cô gặp khó khăn gì có thể tìm nó nhờ giúp đỡ.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp đến mức cảm thấy rối bời, không kìm được nói: “Thần kỳ như vậy sao? Cảm ơn bé cưng nhiều nhé.
Nhưng mà mẹ vẫn chưa chuẩn bị lại quà đáp lễ cho con, biết làm sau đây?”
Cô nhóc kiêu ngạo, giương khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của mình lên: “Ai thèm quà đáp lễ của cô chứ.
Nhân lúc tôi không có ở đây, cô luyện lại cái khả năng nấu nướng tệ hại của mình đi.
Đến thủ đô rồi, tôi không muốn ăn mấy thứ đồ khó ăn đó của cô nữa đâu.”
Nụ cười của Tống Hân Nghiên càng tươi hơn.
Đúng là nhóc con nói một đằng làm một nẻo!
Nói không ăn nhưng mỗi lần cô nấu đồ ăn thì lại ăn không thừa chút nào?
“Rõ!”
Tống Hân Nghiên chào theo kiểu quân đội: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ thủ trưởng