Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 889


trước sau

CHƯƠNG 889

Tưởng Tử Hàn vô cùng tức giận, hung dữ cúi đầu, mạnh mẽ ngậm lấy cái miệng không nói ra lời nào tốt đẹp của cô.

Khi không nói chuyện thì mùi vị… rất ngọt và mềm.

Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, tất cả sự độc ác đều hóa thành quyến luyến, triền miên.

Cô giãy dụa, đưa tay đá chân, nhưng hai tay lại bị anh khóa chặt lại trên đỉnh đầu.

Cô nâng cao đầu gối, ý muốn để anh nửa đời sau không thể làm đàn ông được!

Cô vừa mới di chuyển thì anh như đã biết từ trước, đôi chân dài của anh ấn chặt cô vào tường.

Tống Hân Nghiên tức đến đỏ mắt, há miệng muốn cắn anh.

Động tác của Tưởng Tử Hàn nhanh hơn, trước khi cô kịp cắn xuống thì anh đã lùi ra sau, cười khẽ: “Cũng đã nếm thử mùi vị lỗ vốn mấy lần rồi, heo cũng có trí nhớ rất lâu.”

Anh để trán mình dán sát vào trán cô: “Hân Nghiên, hình như cơ thể của em thành thật hơn cái miệng này của em nhiều. Ngoài miệng thì cứng như thế, nhưng cơ thể vừa bị anh chạm vào lại mềm thành thế này, nói nói em có phải miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo không?!”

Mặt Tống Hân Nghiên căng cứng đỏ bừng lên: “Anh câm miệng! Ai mẹ nó bị anh chạm vào thì mềm ra hả?”

“Không mềm sao?”

Tưởng Tử Hàn cười khẽ, một tay nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay thon dài, mạnh mẽ lướt qua đuôi lông mày của cô, từ từ đi xuống, từ mũi xuống môi, tới xương quai xanh xinh đẹp, lại xuống chút nữa…

Anh cúi đầu, nhìn cô…

Tống Hân Nghiên cúi đầu, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu: “Tưởng Tử Hàn, anh thử

sờ vào xem.”

“Phụt!” Tưởng Tử Hàn buồn cười, cuối cùng cũng không thể hạ cánh tay xuống được.

Anh thở dài: “Em, tinh thần dũng cảm không biết xấu hổ trêu chọc anh trước kia đâu rồi?”

Tống Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cô đang muốn giết người.

Tưởng Tử Hàn thả cô ra, ôm chặt cô vào trong lòng mình: “Cô gái nhỏ, nói chút lời dễ nghe xem, anh cam đoan sau này em đi trong thủ đô này, không ai dám làm em bị thương, càng không ai dám không coi em ra gì.”

Chớp mắt chút tức giận trong lòng của Tống Hân Nghiên đều biến mất.

“Tưởng Tử Hàn, anh đây là đang xem mình là “Vịt” à?”

Cô cười lạnh, dùng giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khiến người khác chết mê chết mệt mà nói bên tai anh: “Lấy lòng phụ nữ cảm thấy thành công không?”

Sự dịu dàng trong lòng Tưởng Tử Hàn lại một lần nữa bị phá hỏng.

Anh nắm lấy đầu vai cô, kéo cô ra khỏi lòng mình, hai mắt như muốn phun ra lửa nhìn cô.

Cái miệng xấu xí này, sao lại khiến người khác tức giận thế chứ?

Chắc cô là do ông trời phái đến để khắc anh nhỉ?!

Khóe môi Tống Hân Nghiên nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa quyến rũ, hơi thở cô tỏa ra một mùi hương vô cùng quyến rũ.

Cô vươn cánh tay vừa mềm vừa tinh tế ra, khoác lên cổ anh: “Tức giận sao? Đừng mà, tôi đã chuẩn bị rất nhiều…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện