CHƯƠNG 913
Tưởng Tử Hàn nhìn cái tên Tống Thanh Hoa được điền trên cột người thân bệnh nhân, ánh mắt đầy sâu thẳm: “Ngoài những chuyện này ra thì các ông còn biết gì nữa không?”
Viện trưởng và chủ nhiệm khoa đồng loạt lắc đầu.
Chỉ có Cao Đăng Tùng kể một chút về trạng thái điên loạn của Thẩm Hoài Ngưng khi bệnh tình tái phát.
Sau khi Tưởng Tử Hàn vẫy tay cho mấy người ra ngoài, anh ngồi một mình trong văn phòng nghĩ ngợi rất lâu.
Chúc Minh Đức thấy ông chủ mình mặt không cảm xúc thì cẩn thận mang cà phê đến: “Mấy chuyện cỏn con này viện trưởng không dám nói dối chúng ta đâu, xem ra lúc nãy bà Thẩm nhầm người thật rồi… Liệu có khi nào bà ấy biết chủ tịch, nhầm anh là ông ấy không?”
Ông chủ nhà mình và chủ tịch khi nhìn bóng lưng và một bên mặt thì rất giống nhau.
Nếu ai không phải người rất quen thuộc với hai người này thì không nhìn kỹ rất dễ nhầm.
Ngón tay thon dài của Tưởng Tử Hàn gõ mặt bàn theo nhịp, trông anh như có điều suy nghĩ: “Hân Nghiên đưa Thẩm Hoài Ngưng về, xem ra cô ấy đã chắc chắn bà ta là mẹ mình rồi. Người biết tình hình của Thẩm Hoài Ngưng những năm qua chỉ có Tống Thanh Hoa… Tống Thanh Hoa quả là không đơn giản.”
Anh ngước mắt nhìn về phía Chúc Minh Đức: “Mối quan hệ giữa Tống Thanh Hoa và nhà họ Dạ rất tốt, trước tiên hãy điều tra xem có phải bà ta cũng từng hợp tác với Tưởng Thị không.”
“Rõ.”
Tưởng Tử Hàn nhíu mày đến mức lông mày cũng nhăn lại.
Anh không có ấn tượng gì về Tống Thanh Hoa, những vụ hợp tác đó anh cũng chưa từng phụ trách lần nào, như vậy chỉ có thể là ba anh mà thôi.
“Lập tức liên hệ với Tô Thần Nam, xem Thẩm Hoài Ngưng có quan hệ gì với hai mẹ con mà cậu ta đã điều tra qua không.”
Nhà họ Tưởng, nhà họ Dạ, đôi mẹ con giống
Rốt cuộc trong này có dây dưa rễ má gì với nhau chứ?
Anh không có hứng thú với những mối quan hệ phức tạp kia, nhưng chúng lại ảnh hưởng quan hệ giữa mình và Hân Nghiên…
“Rõ.”
Chúc Minh Đức vâng một tiếng, vội vàng xoay người đi sắp xếp.
Tưởng Tử Hàn dựa lưng vào ghế, mệt mỏi day mi tâm.
Những chuyện xảy ra mấy ngày nay làm anh cứ có linh tính không lành.
Cứ như thể có một âm mưu nào đó đang đến gần vậy, nhưng cụ thể là âm mưu gì thì anh vẫn chưa thể nhận ra ngay được.
Cảm giác đó đúng là khó chịu chết đi mất.
Nếu có mỗi tên Dạ Vũ Đình thôi thì không đáng nhắc đến, đằng này Dạ Khải Trạch là con cáo già, nay lại thêm một Tống Thanh Hoa – con cáo lòng dạ khó đoán…
Không biết nhỏ ngốc Tống Hân Nghiên có bị trúng kế không đây.
Nghĩ tới đây, Tưởng Tử Hàn không ngồi tiếp được nữa, lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Chẳng mấy chốc đã có người nhận máy.
Tưởng Tử Hàn giấu vẻ lạnh lùng trên mặt đi, kính cẩn nói: “Thầy Helios, chỗ tôi có một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, trị liệu trung tây kết hợp hơn mười năm vẫn không khỏi. Thầy là chuyên gia lĩnh vực thần kinh, tôi muốn mời thầy sang một chuyến. Không biết gần đây thầy có lịch trình gì không ạ, hay là thầy thu xếp cho học sinh đắc lực nhất qua đây nhé?”
Sau một hồi hàn huyên, đối phương thông báo thời gian.
Tưởng Tử Hàn thở phào: “Vất vả thầy đi chuyến này rồi, lúc đó tôi sẽ tự mình ra sân bay đón thầy.”