Chương 926
Mặc dù còn chưa xác định bọn họ có quan hệ với nhau hay không, nhưng mà điều này đã đủ để chứng minh có sự trùng hợp tồn tại đúng không?
“Chắc chắn chuyện này không đơn giản như thế.”
Trong giây lát, Tưởng Tử Hàn đã tỉnh táo hơn nhiều: “Trước hết cho người âm thầm điều tra đi.”
“Được.” Tô Thần Nam đáp lời.
Anh ta đứng dậy đi rót hai ly rượu, đưa một ly cho Tưởng Tử Hàn: “Quầng thâm mắt anh đậm lắm, sắc mặt cũng rất khó coi, không phải là bởi vì áp lực từ cuộc phẫu thuật cuối tuần quá lớn đó chứ?”
Tưởng Tử Hàn nhận lấy ly rượu, im lặng khẽ lắc lư, chất lỏng trong ly.
Tô Thần Nam cảm thán: “Kỹ thuật tốt, cũng có chỗ khó khăn của kỹ thuật tốt. Người này là một nhà lãnh đạo chính trị, chỉ mặt gọi tên muốn anh giải phẫu chính, chỉ cần làm theo khả năng là được, đừng quá liều lĩnh, sức khỏe của mình là quan trọng nhất.”
“Tôi chưa từng xem phẫu thuật là chuyện lớn.”
Tô Thần Nam: “…”
Ặc.
Cái vẻ hung hăng này đúng là muốn ăn đòn mà.
Nhưng mà ai biểu anh có năng lực này chứ.
“Không phải bởi vì cái này, vậy thì là chuyện tình cảm à?”
Tô Thần Nam nhấm nháp ly rượu, một bộ dạng như là người từng trải: “Tình cảm chính là thức ăn tinh thần, có ăn thì cũng không no, nhưng mà mẹ nó không ăn thì còn khó chịu hơn. Anh kiềm chế một chút đi, đừng phí quá nhiều sức lực, tìm chuyện kích th,ích tinh thần, món đồ đó ngoại trừ làm người khác bị thương thì không có tác dụng thực tế gì hết.”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn anh ta: “Bây giờ mới nhắc tới sao trước kia không nói đi?”
Tô Thần Nam chỉ cười mà không nói.
Tưởng
Tô Thần Nam bật cười: “Năm đó mọi người còn cười vết xe đổ của tôi, không cho là chuyện gì, lúc đó còn cười tôi si tình. Mọi người chưa từng bước một con đường mà tôi đi, không nếm cái khổ thì căn bản không thể trải nghiệm được lọai cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.”
“Không giống nhau.” Tưởng Tử Hàn nhấm nháp một ngụm rượu: “Người kia là tử biệt, còn tôi là hành hạ lẫn nhau, còn đau lòng mệt nhọc hơn so với tử biệt.”
Hai chữ tử biệt giống như con dao đâm vào ngực Tô Thần Nam.
Đau chứ.
Anh ta cười khổ, biết có khuyên cũng vô dụng, cho nên không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ vào vai anh trầm giọng nói: “Nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện lựa chọn hành hạ lẫn nhau mà không nên tử biệt. Nếu như anh cảm thấy đối phương đáng giá để anh yêu và muốn có được người đó, vậy thì anh liền dùng cả đời này mà yêu thương và che chở người ta, đừng do dự, cũng không cần phải kiêng dè nhiều thứ, trong lòng muốn làm như thế nào thì cứ làm theo ý mình, ràng buộc đạo đức hứa hẹn cái gì đó chả lại cái mẹ gì hết. Giữ chặt người bên cạnh mình mới là thiết thực nhất. Nếu không, một khi người chết đi thì mọi thứ đều biến mất.”
Thứ để lại cũng chỉ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết và sự hối hận mỗi khi tỉnh mộng.