Chương 933
Cô để đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng và mồ hôi: “Bây giờ cô đã hài lòng chưa? Làm khó rồi, cũng tra tấn rồi, có phải là cô nên nói cho tôi biết những thứ mà tôi muốn biết?”
Tống Thanh Hoa mỉm cười nhìn vẻ chật vật của cô, rất hưởng thụ thời khắc này.
Tống Hân Nghiên nhìn không rõ nét mặt của bà ta, nhưng mà cô biết chắc chắn bà ta rất đắc ý.
Cô thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Bây giờ cô không thiếu cái gì hết, chắc chỉ thiếu một cuộc sống thú vị thôi nhỉ, hành hạ tôi đến chết, coi như là cô thiếu mất một chuyện vui rồi, hà cớ gì có đúng không?”
Tống Hân Nghiên là một cô gái kiên cường, điều đó có thể nhìn thấy rõ trên mặt cô.
Tống Thanh Hoa đã ở vị trí cao nhiều năm, nhìn người luôn luôn chuẩn.
Lúc này nghe thấy cô uyển chuyển nhận thua, trong lòng có một loại cảm giác vô cùng thoải mái.
Bà ta cười rất bình thản: “Nghe nói là cho đến bây giờ cháu vẫn chưa từng lấy lòng ai, trước kia cho dù có bị người khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân thì cũng chưa từng cầu xin?”
“Đúng.”
Tống Hân Nghiên thờ ơ trả lời.
Ý cười của Tống Thanh Hoa càng sâu sắc hơn: “Vậy thì cô rất vinh hạnh.”
Tống Hân Nghiên cố nén cảm giác choáng váng mà rót một ly trà kiều mạch.
Kiều mạch được rang lên có mùi thơm hơi khét, nước nóng trượt xuống yết hầu, giảm chút men say.
Tống Thanh Hoa thoáng nhìn, nói: “Tin tức tối nay đối với cháu mà nói rất nặng nề, chắc hẳn là cháu đã đọc hết nội dung trong usb rồi, nhưng vẫn chưa tin ba mẹ của Tưởng Tử Hàn là hung thủ chân chính giết chết ba cháu, hãm hại mẹ cháu?”
Tống Hân Nghiên cố gắng tiêu hóa lời nói của bà ta, màu đỏ trên mặt dần dần biến mất, trở
Tống Thanh Hoa vô cùng hài lòng: “Vậy tin tức cô sắp nói cho cháu biết, cháu cần phải nhớ cho kỹ. Tống Hân Nghiên, sau khi có được những thứ này, nếu như cháu không tin cô thì hoàn toàn có thể đi tìm Tưởng Tử Hàn để xác minh.”
Một bình rượu mới mở lại đẩy đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
Mùi rượu cay xè làm gay mũi vô cùng, nhưng dường như Tống Hân Nghiên lại không ngửi thấy.
Tống Thanh Hoa cũng mặc kệ, bà ta cầm lấy đũa ném đồ ăn vào trong nồi lẩu.
Đúng là ném.
Rau thịt, không phân chủng loại, cũng mặc kệ nhiều hay ít, ném vào hết toàn bộ.
Bà ta dùng đũa đảo qua đảo lại.
Mặc kệ nó có sôi hay không, chỉ cần dính đủ dầu cay thì liền gắp vào trong chén Tống Hân Nghiên.
“Uống xong bình rượu này, ăn xong những thứ này, cô sẽ nói cho cháu biết những gì mà cháu muốn biết, tất cả mọi thứ.”
Dạ dày Tống Hân Nghiên co rút từng đợt, lỗ tai ong ong trong đầu, như có một tổ ong vò vẻ bay vào.
Nhưng mà lời nói của Tống Thanh Hoa như có ma lực, tiếp tục chui sâu vào trong não cô, xuyên qua thần kinh của cô.
Cô thậm chí không có thời gian để suy nghĩ và phân biệt, bộ não theo bản năng ra lệnh bắt buộc cô phải làm theo.
Trên mặt Tống Thanh Hoa đầy vẻ đắc ý, không ngừng tiếp tục dụ dỗ: “Cô không chỉ biết những chuyện mà cháu muốn biết, cô còn biết năm đó hai vợ chồng Tưởng Khải Chính đã cho mẹ cháu dùng thuốc gì.