Chương 963
Tưởng Tử Hàn chưa kịp trả lời thì Chúc Minh Đức cũng đã đến.
Anh ta cung kính đứng trước mặt hai người: “Ông chủ, Tống Thanh Hoa gọi điện tới mời, muốn gặp anh.”
“Không gặp.” – Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Trước tiên bơ đi, chờ bà ta sốt ruột lên rồi tính.”
“Vâng!”
Chúc Minh Đức đáp lại, lập tức làm theo.
Tống Hân Nghiên đã trở lại làm việc tại PL sau hai ngày nghỉ ngơi.
Vừa đến công ty, Đường Vũ Diệp liền vội vàng lấy mấy bản báo cáo đi tìm cô: “Cuối cùng cũng tới rồi, xem thử cái này. Ngày hôm qua phòng thí nghiệm đã đưa ra một tỷ lệ phối mới, độ tinh khiết quả thực tốt hơn tất cả các sản phẩm cùng loại trước đây. Bây giờ đợi khi cho ra tinh chất (serum), là có thể trực tiếp tiến hành bước cuối cùng của thử nghiệm.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy báo cáo trên tay, lật từng trang một xem từng số liệu trên đó, ánh mắt dần dần sáng lên: “Xem ra hiệu quả thực sự rất tốt. Hầu hết các loại tinh chất trên thị trường đều không tốt bằng PL, công thức mới này thêm vào tinh chất của PL chắc chắn sẽ thành công!”
Đường Vũ Diệp ôm Tống Hân Nghiên kích động: “Em yêu ơi, em là ngôi sao may mắn của tôi.”
Mấy năm nay từ khi cô ấy đến PL, tuy có thành tựu không nhỏ trong việc nghiên cứu phát triển mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da, nhưng lại không có bước đột phá lớn nào, vì vậy mới bị Ninh Bội của Hoa Thắng chèn ép suốt nhiều năm như vậy.
Bây giờ nhìn thấy sản phẩm mới lấp lánh rực rỡ, Đường Vũ Diệp vui sướng tới mức vành mắt đỏ lên: “Vốn là ngày hôm qua đã muốn nói với em, nhưng John nói em bị bệnh, đừng quấy rầy em.”
Đường Vũ Diệp buông cô ra, quan tâm nói: “Mà này, người em thế nào rồi?”
“Bệnh vặt thôi.” – Tống Hân Nghiên mỉm cười nói qua loa: “Tham
Đường Vũ Diệp nhíu mày: “Vậy phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Ừm.”
Tống Hân Nghiên đáp lại, đi vào phòng thay quần áo.
Cô không nói với John chuyện mình bị bệnh.
Khi xin nghỉ phép chỉ nói là có việc, sao John biết cô bị ốm?
Hay là, khi Đường Vũ Diệp đi hỏi, anh ấy chỉ nói cho có lệ để đuổi cô ấy đi, nào ngờ lại trúng mà thôi?
Hay … John quen biết ai ở cạnh cô?
Tống Hân Nghiên nghĩ mãi không ra nên cũng lười nghĩ nữa, tập trung vào phòng thí nghiệm.
Sau khi tan ca, cô mua hoa đến bệnh viện quân y thăm mẹ.
Trong phòng bệnh, Thẩm Hoài Ngưng ôm một con búp bê, mải mê dịu dàng dỗ dành: “Cục cưng bé nhỏ Hân Nghiên … mau tỉnh lại đi. Ngoan, ăn nào. Nếu không ăn…… cục cưng bé bỏng sẽ không trở nên xinh đẹp được đâu…”
Lẩm bẩm trong miệng, bà ấy cầm chiếc thìa nhựa mềm bà dùng để uống nước, múc nước đút vào miệng búp bê.
Đầu của con búp bê nhanh chóng bị ướt sũng.
Thẩm Hoài Ngưng không hề nhận ra có gì đó không đúng, ngơ ngác cười.
Từ cho ăn đến lúc ru ngủ, Thẩm Hoài Ngưng đặt con búp bê xuống một cách cẩn thận và nhẹ nhàng, cầm len bên cạnh lên bắt đầu đan áo len cho búp bê …
Tống Hân Nghiên đứng ngoài cửa, quan sát tất cả những chuyện này qua ô kính trên cửa.
Khi y tá quay lại, cũng đứng ngoài cửa theo dõi cùng Tống Hân Nghiên: “Tình trạng của dì Thẩm không có tiến triển, nhưng vì mấy ngày nay không gặp cô, nên đã chuyển nỗi nhớ cô sang con búp bê.”