Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 968


trước sau

Chương 968

Với thân phận hiện tại của bà ta, ít ai dám phách lối như vậy trước mặt bà ta.

Bà ta nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả những người có quyền lực và địa vị có thể thách thức bà ta.

Chỉ có tên Tưởng Tử Hàn này, bà ta không biết nhiều.

Nhưng nhìn biểu cảm của cậu nhóc này, không giống như đang đùa.

Cậu ta không làm thật đâu nhỉ?!

Tống Thanh Hoa trước giờ không phải người chịu thiệt thòi, ngay lập tức nghĩ một lối thoát.

Người duy nhất bà ta mang theo đã bị bà ta đuổi ra ngoài, không quay lại nữa.

Trong khoảnh khắc suy nghĩ đó loé lên, ở dưới bàn tay bà ta đã lặng lẽ bấm số điện thoại của Tống Dương Minh.

Dù gì thì cháu trai của bà ta cũng là thiết đầu binh xuất thân từ quân đội, đối phó với mấy tên thuộc hạ rác rưởi của Tưởng Tư Hàn chắc sẽ không vấn đề gì nhỉ?!

Hôm nay cứ rút về đã, mấy cái âm mưu này kia bữa khác rồi tính.

Ở bên kia.

Tống Dương Minh mua thuốc lá, vừa ra khỏi thang máy thì điện thoại của Tống Thanh Hoa tới.

Anh nhìn lướt qua, đổi thành chế độ im lặng, cất lại vào túi và tiếp tục đi về phòng riêng.

Bên ngoài phòng riêng không có ai, một giọng nói mơ hồ vọng ra từ bên trong.

Tống Dương Minh sắc mặt thản nhiên dừng lại, dựa vào tường ngoài phòng riêng, lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

Anh nhớ lại những gì Khương Thu Mộc đã nói với anh lúc trước.

Chuyện nhập viện Hân Nghiên là việc làm tốt của người cô tốt bụng của

anh ta.

Bà ta bắt cô ăn lẩu cay biến thái, bắt cô uống sạch mấy bình rượu xái, ngộ độc rượu, nếu đưa đi viện muộn tí nữa thì không ai có thể cứu được cô…

Tống Dương Minh bực bội ném hộp thuốc lá xuống, trong đáy mắt hiện lên lửa giận dày đặc.

Trong phòng riêng, giọng nói sắc bén ẩn chút sợ hãi của Tống Thanh Hoa vang lên: “Tưởng Tử Hàn, cậu muốn binh như thế nào?”

Tống Dương Minh thả lỏng cơ thể căng thẳng, tựa vào tường bất động.

Xin lỗi cô, lần này con đứng về phía Tưởng Tử Hàn.

Lúc đầu cô tổn thương Hân Nghiên, thì phải nghĩ rằng ngày này sẽ đến.

Nghĩ thế, anh ta mở hộp thuốc bị bóp méo ra, lấy từ trong đó ra một điếu thuốc nhàu nát, châm lửa và lặng lẽ hút thuốc…

Trong phòng riêng.

Tống Thanh Hoa tức giận đứng dậy: “Nếu cậu ba đã có việc bận vậy chúng ta hẹn hôm khác.”

Không cầm theo cả túi xách, sải bước muốn xông ra khỏi cửa.

Phòng riêng mà họ ở là một dãy phòng, ngoài ăn uống ở đây còn có các tụ điểm giải trí như quán bar, quán karaoke trong dãy phòng.

Chúc Minh Đức đứng sau lưng Tưởng Tử Hàn như một pho tượng: “Tống tổng, tới cũng tới rồi, vẫn nên ngồi cho ngay ngắn đi, cho bớt khổ.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện