Chương 995
Tống Hân Nghiên cười: “Không có gì đâu, tớ chỉ nghĩ đến Tống Thanh Hoa thôi. Bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho tớ, nhưng điều tớ lo lắng không phải là bà ta sẽ làm gì tớ, mà là nếu bà ta biết tới hai đứa con của tớ…”
“Bà ta biết sao?”
Khương Thu Mộc kinh ngạc trợn to hai mắt, lo lắng hỏi: “Cậu sợ bà ta đối phó với con cậu sao? Vậy cậu tính thế nào?”
Tống Hân Nghiên suy nghĩ: “Tạm thời lấy tĩnh chế động đi. Bà ta chắc chắn sẽ tìm tớ, nếu tớ khẩn trương, vậy thì vừa hay trúng kế của bà ta, sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm đắc ý ngang ngược.”
Khương Thu Mộc gật đầu: “Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng gánh vác một mình, cậu còn bọn tớ.”
Tống Hân Nghiên cảm động: “Đầu Gỗ, cảm ơn.”
Nhưng trong lòng lại thấp thoáng có chút mong chờ.
Lẽ nào Tống Thanh Hoa thật sự biết chuyện cô sinh con năm đó sao? Vậy thì bà ta cũng có khả năng biết tung tích của đứa trẻ?
…
Buổi chiều tan làm, Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm mẹ.
Mới bước ra cửa lớn của công ty thì nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đợi ở dưới tầng.
Cô coi như không thấy, lướt qua anh.
Tưởng Tử Hàn dịch sang một bước, túm lấy cổ tay của cô: “Anh đã mời chuyên gia trong lĩnh vực thần kinh, người đã đợi ở Đế Đô, nhưng cần bệnh viện gật đầu đồng ý, ông ta mới có thể đi hội chẩn cho mẹ em.”
“Không cần.” Tống Hân Nghiên lạnh nhạt từ chối: “Mẹ tôi bây giờ rất tốt.”
Cô tách tay của Tưởng Tử Hàn ra.
Nhưng năm ngón tay của anh giống như bao bọc sắt thép, sức của
Tống Hân Nghiên tức giận, không nói gì mà ngước mắt, lần đầu nhìn thẳng của ngày hôm nay.
Cô có hơi sững người.
Gương mặt đẹp trai lạnh lùng của anh rõ ràng gầy hơn mấy ngày trước, sắc mặt có vài phần tiều tụy, mệt mỏi một cách khó tả.
Trái tim của Tống Hân Nghiên bỗng nhói một cái.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Tưởng Tử Hàn, mẹ tôi khỏe rồi có chỗ tốt gì với anh? Anh không sợ đến lúc đó mẹ tôi nói ra tất cả sự thật sao?”
Nói đến đây, cô giống như bỗng phản ứng lại, cười lạnh: “Ồ, chẳng trách, tôi nói ngay anh tại sao lại đột nhiên có lòng tốt như vậy. Chắc không phải là tìm một giáo sư chuyên gia lởm gì đó tới, khiến mẹ tôi càng chữa càng tệ chứ?”
Tưởng Tử Hàn bị người phụ nữ có cái miệng hư này làm cho tức tới đau dạ dày.
Sắc mặt của anh tái xanh, lại không thể giải thích: “Tùy em hiểu làm thế nào! Anh nợ em, cho nên anh chỉ có thể chiều em!”
Anh kéo Tống Hân Nghiên đi về phía bãi đỗ xe.
Tống Hân Nghiên giãy dụa: “Anh buông ra, tôi không thèm sự bố thí của anh!”
Tưởng Tử Hàn bị cô chọc giận, trên tay bỗng dùng sức, ấn cô vào tường.
“Bụp!” một tiếng, cánh tay hất ra, dùng sức chống ở trên tường cạnh vai của cô.
“Tưởng Tử Hàn, anh phát điên cái gì! Cút ra!”