CHƯƠNG 1005
Chúc Minh Đức nghe rõ ràng, nhưng lại muốn giả bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn phải thay ông chủ nhà mình an ủi.
“Cô ấy ở đây trông anh rất lâu, cho tới khi có kết quả kiểm tra, hiểu rõ bệnh tình của anh với bác sĩ, chắc chắn dùng thuốc, biết không có gì đáng ngại lúc này mới rời đi…”
Tưởng Tử Hàn giống như đứa trẻ được kẹo, tâm trạng quả nhiên thoáng cái tốt lên, khóe miệng không tự chủ mà cong lên.
…
Ngày hôm sau.
Tống Dương Minh dẫn nhóm Ellis Tưởng Tử Hàn đến bệnh viện quân khu hội chẩn cho Thẩm Hoài Ngưng.
Ellis là ông chú trung tuổi tầm 50, da trắng tóc vàng mắt xanh, cơ thể mập mạp không giống một tinh anh y học.
Tống Hân Nghiên an ủi Thẩm Hoài Ngưng trước, mới đưa bà ta đến phòng hội chẩn.
Phòng hội chẩn được ngăn ra từ bức tường thủy tinh.
Tống Hân Nghiên đứng ở bên ngoài, cách lớp kính nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Thẩm Hoài Ngưng, trái tim cũng treo lên, nhâm nhẩm đau.
Cô dán vào tấm kính, có mấy lần muốn xông vào cắt đứt hội chẩn.
Vai đột nhiên có thêm một đôi tay có lực.
Bàn tay đó kéo cô lại, cưỡng ép ôm cô vào lòng: “Không sao. Tất cả người bị tổn thương tinh thần muốn chữa khỏi, những sợ hãi này đều buộc phải trải qua. Đừng sợ, đợi dì khỏi rồi, chắc chắn ai hại dì ấy thành như này, bất luận đối phương là Thiên Vương Lão Tử hay Diêm Vương địa ngục, anh đều sẽ giúp em báo thù.”
Bàn tay buông thõng bên người của Tống Hân Nghiên vô thức siết lại.
“Ha!”
Cô cười một cách mỉa mai: “Tưởng Tử Hàn, anh từng nghe câu chuyện ông cụ quyên bò chưa?”
Tưởng Tử Hàn mặt mày sững sờ.
Ý
Giọng nói của cô trầm thấp, giọng điệu bình tĩnh, nghe như đang kể một câu chuyện bình thường, chỉ là đằng sau câu chuyện đó lại có ý mỉa mai rất lớn.
Ý tứ là người làm mẹ cô tổn thương nếu thật sự là Thiên Vương Lão Tử, anh nói không chừng thật sự sẽ đi giúp cô trả thù. Nhưng nếu là người thân của anh thì không dễ nói…
Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà khẽ bật cười, nâng cằm của cô lên: “Bản lĩnh ném đá giấu tay này của em ngược lại tiến bộ rồi.”
Tống Hân Nghiên mặt mày lạnh lùng, đẩy anh ra.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Hân Nghiên, em đang sợ cái gì?! Anh từng nói, cho dù đối phương thật sự là cha mẹ anh hoặc những người thân khác, ở chỗ anh, cũng tuyệt đối sẽ không bao che, em tại sao không tin anh chứ?”
“Anh đáng để tôi tin sao?”