Nó bước vào lớp, Nam theo sau, tay đút vào túi, ba lô đeo một bên vai với head phone đeo hờ hững một bên tai, trông Nam không khác gì một nam thần, tụi con gái lại được một phen ngẩn ngơ.
Nó bước về phía bàn kế cuối rồi chợt khựng lại bởi một cậu con trai đang nằm khoanh tay ngủ trên bàn nó để lộ khuôn mặt điển trai đẹp đến mê hồn người, ánh nắng sớm khẽ chói qua hàng mi đó long lanh, đôi lông mày đen đậm với sống mũi cao thẳng đến hoàn hảo, đôi môi mỏng nhếch nhẹ ở hai khoé miệnh như đang cười, cậu con trai trước mặt thật dễ khiến người ta liên tưởng đến một thiên thần bị mắc kẹt tại hạ giới. Nó đứng khựng lại, đôi mắt nhìn trân trân vào người con trai đó, là hắn, hắn khẽ nhíu mày làm nó hơi giật mình mà lùi ra sau.
– ồn ào quá!- hắn khẽ chớp mắt tỉnh dậy.
– Chào! nhóc tóc bím!- hắn xoè tay ra giơ lên chào nó với nụ cười như-chưa-hề-có-cuộc-chia-li!
– anh… anh.. – nó chỉ tay về phía hắn lắp bắp, nó vốn biết độ trai mặt của hắn nhưng không ngờ hắn lại mặt dày đến vậy, chẳng lẽ hắn đẹp quá nên bị điên!
– đi theo anh! nhóc tóc bím!-hắn cười tít mắt chụp lấy bím tóc nhỏ của nó mà dắt đi như kiểu “dắt thú cưng đi dạo, chủ đi trước, tớ chạy theo sau”.
– ơ.. ơ..- nó vẫn chưa kịp phản ứng gì.
Nam đã sớm nở nụ cười chua chát nhìn theo nó, cậu biết đối với nó ai mới là người quan trọng hơn, nếu ngay bây giờ cậu đối đầu với hắn để giành lại nó thì sẽ sớm là người thua cuộc…..
– aishhhh!!!!!! thả tui ra!!!! – nó vùng vằng nhưng vẫn phải chạy theo hắn bởi cái bím tóc tội nghiệp của nó đang trong tay hắn, nếu nó dừng lại thì chả khác nào được cạo tóc miễn phí.
– hừm… – hắn nhếch môi, tay vẫn đút túi, tay còn lại “dắt” bím tóc nó với điệu bộ cao quý không thể cao quý hơn, khắp sân trường đều nghẹt thở nhìn theo cảnh tượng có 1-0-2 trước mắt, ngoài Chi ra thì hắn chưa từng trực tiếp đi chung với bất kì cô gái nào, khắp nơi rộn lên tiếng xì xầm
” uầy con nhỏ đó chết chắc rồi! Chắc vừa đắc tội với anh Tuấn Anh mà!”
” tội thật! còn trẻ thế mà! a di phò phò!”
@%*+¥€…… Pla pla pla..
*uỵch* – nó bị hắn ép sát vào tường, hai tay hắn chống hai bên giam nó vào giữa, mặt ép sát vào nó như sắp trao một nụ hôn.
-anh… anh… đừng có mà làm xằng! tôi không sợ anh đâu! – nó đỏ mặt cố tỏ ra cứng rắn nhưng thật ra đã run lên vì sợ, ánh mắt hắn bây giờ thật sự không đùa được, không giống ánh mắt hắn hay nhìn nó.
– anh không đáng tin như vậy sao? – hắn gục đầu trên mái tóc nó, mặt tối sầm đi.
– …. – nó lặng im hay đúng hơn là không biết nói gì! nó không hiểu tình huống bây giờ! chẳng phải hắn đã ghét nó rồi sao? hôm nó bị ngã ở sân trường, hắn đâu đoái hoài gì tới nó?
– anh không đủ mạnh để em dựa vào sao? – hắn tiếp lời, mặt vẫn gục trên mái tóc nó, nó có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn đều đều vờn nhẹ trên tóc nó, nếu không ngoa thì nó còn nghe thấy nhịp tim hắn thật sống động như sát bên tai nó.
– ….. – nó vẫn lặng, nó bối rối đến nỗi chỉ biết đứng im để hắn tựa vào, đôi tay dù run nhưng lại muốn ôm choàng lấy thân hình cao lớn của hắn, tình yêu thật biết cách điều khiển con người ta.
*huỵch* – hắn chợt nghiến răng đấm thật mạnh vào tường, tay hắn dần rỉ ra dòng chất lỏng màu đỏ
– á… anh có sao không?-nó hoảng sợ chụp lấy tay hắn, mặt có chút giận dữ lườm hắn.
– hưm… rõ ràng là thích anh mà còn giả vờ!- hắn chợt cười chụp hai tay lên đầu nó kéo về phía mình, hắn áp mặt nó vào tim hắn.
– nghe đi! nó đang đập loạn lên vì em đó! vì-chính-em! – hắn nhấn mạnh ba từ cuối.
– anh biết Chi đã nói gì với em, cũng biết lí do tại sao em muốn chạy trốn khỏi anh! vậy nên đừng đi đâu hết, cứ ở bên anh thôi!
– chuyện đó làm sao anh biết đc?- nó ngơ ngác bật ra khỏi vòng tay hắn.
– cái này!- hắn chỉ tay vào đầu, miệng nhếc lên một đường cong hoàn hảo.
– đứng im coi!- hắn lại ghì nó vào lòng mình – cấm động đậy! từ nay em không được rời xa anh quá một mét!- hắn mỉm cười ấm áp.
– Chi nói anh thích em vì em có nụ cười giống em gái anh? – nó nép nhẹ mặt vào ngực hắn.
– đúng! ban đầu anh cũng bị em thu hút vì nụ cười đó… nụ cười hệt như ánh dương.. – hắn khẽ cười, mắt nhìn xa xăm.
– NHƯNG! có bốn điều sau em nên biết! – chưa để nó kịp ngước lên hắn đã tiếp lời.
– gì cơ? – nó mong chờ.
– Thứ nhất! em gái anh chưa bao giờ dám la hét hay chửi rủa anh!
Thứ hai! Con bé cũng chưa bao giờ đánh, đục, dẫm, đạp hay dùng bất cứ hình-thức-bạo-lực nào với anh!
Thứ ba! con bé rất ghét tết tóc! nó hay bảo thà cạo trọc còn hơn phải tết tóc!
Và điều cuối cùng! em mới là mối tình đầu của anh!
Từ bốn điều trên suy ra anh thích em vì em là CHÍNH Em! – hắn nghiêm nghị nhấc cằm nó lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to hết cỡ của nó.
– mối tình đầu của anh? không phải là Chi? mà là em? – nó thận trọng từng chữ.
– cô bé hay cười ở phòng tập võ, cô bé luôn chăm chú chơi với con búp bê mà chẳng thèm nhận ra có một thằng nhóc luôn chăm chú nhìn nó, cô bé ngủ gục trong vòng tay một thằng nhóc đã dành gần một tiếng đồng hồ để tết tóc cho, cô bé bị ẵm đi bởi một tên đáng ghét!! – hắn nở một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt đẹp đến ma mị.
– … – nó hơi ngẩn người, những điều cậu con trai trước mặt vừa tái hiện lại hoàn hảo hệt như trí nhớ non nớt của nó, thật ra lần đầu tiên đến phòng tập võ đó nó cũng bị thu hút một chút vào đôi mắt màu nâu không một vệt cảm xúc, lần đầu tiên nó thấy một đôi mắt đẹp như vậy, đôi mắt nhìn như vô hồn nhưng lại rất mạnh mẽ, rất đẹp! cũng rất lạnh!
– sợi dây chuyền! – hắn nhíu mày với bộ mặt ăn vạ của trẻ con.
– phụt… đây này! – nó phụt cười rồi cho tay vào túi lấy ra sợi dây bạc lấp lánh thuần khiết.
* vút* – như làn gió thoảng qua, hắn túm lấy sợi dây đeo lên cổ nó chỉ bằng một tay, động tác nhanh đến kinh ngạc.
– nhớ đó! Từ nay không được xa anh quá một mét!- hắn dí tay lên trán nó.
– tuân lệnh! – nó chun mũi giơ tay lên chán.
– đi! – hắn chợt đứng ra sau lưng nó,hai tay từ đằng sau ôm choàng lấy cổ nó bước đều theo nhịp bước nhỏ của nó. Hắn sau nó trước, cả hai đều đều nhịp bước tiến về phía trước, nó nắm đôi bàn tay nhỏ của nó lên hai cánh tay hắn, cả hai thật sự cười rất đẹp! hệt như ánh sáng của mặt trời đằng sau đang chúc phúc cho đôi trẻ.
** rengggg ** – tiếng chuông vào lớp vang lên.
– á! tiết đầu là tiết cô chủ nhiệm! – nó kéo hai tay hắn ra bỏ chạy như cún con tìm mẹ.
– NÈ! NÈ! MỘT MÉT! MỘT MÉTTTTTT! – hắn từ đằng sau chỏ tay về phía nó hét lên đầy tức tối.
– không thích!!! – nó hét vọng lại làm mặt hắn tối sầm đi.
– ÁI!! – nó hét lên, nó suýt ngã vì vấp phải quả bàn nhỏ nhưng nhanh chóng lấy lại được thăng bằng nên không bị ngã. Hắn đằng sau đã sớm thót tim mà hét lên.
– NÈ! ĐỒ HẬU ĐẬU! CHẠY TỪ TỪ THÔI! – mặt hắn đã nhíu lại từ bao giờ.
– biết rồi! – nó vẫn chạy thục mạng.
– hừm! – hắn nguýt nó rồi đợi cái bóng nhỏ của nó chạy khuất vào một góc lớp thì mới an tâm quay đi, tay đút vào túi, mặt phỡn không thể tả, hôm nay tâm trạng rất tốt, hắn tưởng chừng có thể bay lên được vậy, hương vị tình yêu thật ngọt ngào và ấm áp.
******
– vô điều kiện?
– đúng! – một nụ cười thâm độc nhếch lên thành một đường cong.
– thú vị thật! – một người đàn ông nhịp nhẹ những ngón tay lên bàn,tay còn lại mân mê một tấm ảnh…
*****
Renggggggg!!! BỐP! – chiếc đồng hồ đã nằm gọn trong hộc tủ, nó bật dậy dụi mắt.
– trời ơi…. Tui khổ quá mà!!!- nó hét tướng lên