Cảnh sát bắt đầu lấy hết các bộ hồ sơ về vụ án ra và bắt đầu đối chất, thật đáng sợ! mọi chỗ phát hiện ra xác của các nạn nhân đều là những chỗ có sự xuất hiện của Ken, họ bàng hoàng đến tột độ, họ hỏi hắn lí do mà đến giờ này hắn mới công khai bộ hồ sơ thì nhận lại từ hắn câu trả lời lạnh lùng.
– đó chỉ là một con chíp, làm sao có thể trở thành chứng cứ? đúng! tôi đã nghi ngờ Ken là Wing cũng vì con chíp đó, nhưng thử đặt giả thiết mỗi người trên thế giới đều bị gắn một con chíp thì xác suất họ vô tình xuất hiện đúng nơi nạn nhân bị nạn là rất cao, chính vì vậy tôi đâu thể kết luận được gì! còn về phần Ken, lẽ ra tôi có thể ngăn nó gây ra những vụ đó, nhưng cứ mỗi lần vụ án xảy ra thì trước đó khoảng 10 phút là con chíp mất dấu, tôi nghĩ Ken đã biết mình bị theo dõi, nhưng tại sao nó lại không bỏ con chíp ra thì tôi cũng không có khả năng lí giải, thằng chó đang chơi trốn tìm sao!-hắn đập bàn tức giận, mấy ông cảnh sát cũng nhìn nhau gật gù, xem ra việc có thể kết tội được Ken là rất khó, tuy nhiên vẫn còn một hi vọng, là vết máu trên áo nó, nếu đó là của Ken thì việc kết tội được Ken sẽ dễ dàng hơn, ít ra đó là chứng có xác thực họ có khi Ken bắt cóc nó.
Nó lơ mơ nghe thấy câu chuyện, trong lòng có chút thất vọng, tại sao nó lại muốn tin chứ! Ken rõ ràng là có liên quan đến Wing, trong đầu nó lại tự dựng lại một thước phim quay ngược, bóng quen thuộc mấy năm về trước khi lần đầu nó thấy Wing, chiếc áo da màu đen cùng cái mũ lưỡi trai che nửa mặt mà Ken đội cái đêm hôm đó, cái khuyên tai đen có hình đôi cánh, nụ cười kì lạ của Ken trong khi thầy dạy sinh nói về Wing, tất cả đều khiến nó phải cho rằng Ken chính là Wing, cảm giác có chút đau lòng, mấy năm về trước, Ken đã tha mạng cho nó, đêm hôm qua cũng tha cho nó một mạng, dù cả hai lần nó đều không biết nguyên do là gì, nhưng thật sự lại khiến nó không muốn tin Ken là Wing, bởi trong mắt nó Wing là con quỉ khát máu, con quỉ mà một khi thấy được con mồi sẽ không bao giờ buông tha, còn Ken, trong nó thật sự có chút mơ hồ…
Hình như công an đã đợi nó tỉnh dậy rất lâu trước khi họ chán nản rời đi vì nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói là do cơ thể nó bị suy nhược sau khi trúng gió độc, bản thân nó cũng cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thật dài để khi tỉnh lại thì mọi chuyện chỉ còn là giấc mơ, hắn đã ở bên nó suốt, nó cảm nhận được điều đó, hắn ngồi đó với nó, đêm cũng đã xuống, hắn gục nhẹ bên giường nó chìm vào giấc ngủ, bàn tay nắm chặt lấy tay nó như sợ bị giằng mất.
Càng về đêm, nó càng nghe rõ tiếng tim nó đập dồn, đập ngày một mạnh đến khó chịu, cảm giác muốn bật dậy vì bức bối, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc, nó nhẹ mở mắt, nhìn lên đồng hồ trên tường, đã hơn 1 giờ đêm, nó quay sang hắn, nhìn dọc theo khuôn mặt hắn, càng nhìn càng thấy đẹp, sống mũi cao hoàn hảo khiến nó bất giác vẽ nhẹ dọc theo sống mũi hắn, đôi môi mỏng nhưng cong lên nhẹ nhàng làm tôn lên vẻ nam tính, mắt khép nhẹ làm hắn trông thật thanh thoát và đẹp đẽ như thiên thần làm nó cứ muốn ngắm nhìn mãi không thôi, nhìn hắn làm nó thấy bình yên lắm, tim cũng rộn ràng xuyến xao khi được hắn nắm chặt bàn tay, cảm giác chớm yêu thật thanh khiết.
*cạch* – âm thanh cánh cửa phát ra vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến nó nghe thấy, đêm tĩnh lặng như tờ khiến tai nó nhạy cảm hơn bất cứ lúc nào, nó đánh mắt ra phía cửa, khẽ rút tay ra khỏi tay hắn, một bóng người cao dong dỏng với một màu đen hoà vào màu đen của đêm khiến nó chỉ nhác thấy ánh trăng soi qua khuôn mặt đó, mà cũng không hẳn… người đó đội một chiếc nón lưỡi trai che đi khuôn mặt, *xoẹt* – đầu nó chợt loé lên tia sáng, nó thấy người đó đang bỏ đi, đôi chân nó bất giác chạm xuống sàn nhà chạy theo, nó cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, chỉ là muốn chạy theo người đó để làm rõ một chuyện, trong ý nghĩ của nó, nó biết đó là Ken, nó muốn biết Ken đến để làm gì! đến để xác nhận nó ra sao ư? Nhưng tại sao lại như vậy? rõ ràng là Ken vừa đến cửa đã dừng lại mà không vào, à mà có lẽ Ken còn chưa thấy nó, chỉ có nó nhìn thấy Ken, nó chạy với đôi chân trần, nó hầu như không còn biết sợ là gì, có lẽ vừa trải qua giây phút sinh tử rồi nên không còn biết ngán thứ gì không? không phải! là vì dù nó biết Ken có thể là Wing nhưng trái tim vẫn mù quáng muốn xác nhận và chứng minh đó không phải là sự thật, khi thấy Ken bỏ đi lặng lẽ như vậy càng làm lòng tin đó của nó vững thêm, bởi nếu muốn hại nó thì có lẽ Ken đã làm rồi, nó chạy theo bóng dáng Ken, chân nó hình như cảm nhận thấy đang dẫm lên thứ chất lỏng lạ, nó nhìn xuống sàn, máu! nó suýt hét lên khi nhận ra nó vừa đạp lên vài gọt máu, nó nhìn nhanh đến cái bóng, hình như Ken đang siết lấy một bên vai, bị thương sao?
– Ken! – nó nhất thời không làm chủ được bản thân mà kêu lên, Ken khựng lại, đứng đó một lúc rồi bắt đầu bỏ chạy, nó cũng dốc sức chạy theo, nó cảm thấy Ken chạy ngày càng chậm đi, vài giọt máu không ngừng nhỏ xuống sàn, nó có thể nhận thấy Ken đang rất đau, không ngừng siết lấy một bên vai.
*huỵch* – bóng dáng cao lớn đó gục xuống sàn làm tim nó thót lên một nhịp, Ken đang nằm đó, khuôn mặt tái nhợt ôm lấy một bên vai được băng một lớp vải trắng đã nhuốm máu, nó hoảng hốt chạy về phía đó, quỳ xuống luống cuống tay chân.
– Ken… không.. không sao chứ…- cảnh tượng trước mắt khiến nó lại nhớ đến Nam, nước mắt đó tuôn lã chã run rẩy, bàn tay không ngừng ấn xuống vết thương ở cánh tay Ken để cầm máu.
– không.. sợ tôi sao.. – Ken nói trong hơi thở, khuôn mắt tái nhợt, hình như bị mất máu rất nhiều, nó nhìn vết thương, miệng vết thương không sâu nhưng tại sao máu lại cứ không ngừng rỉ ra, miếng băng trắng bây giờ đã thẫm một màu đỏ.
– máu.. máu không chịu ngừng… phải.. phải làm sao.. bác sĩ.. bác.. sĩ.. – nó run rẩy định hét lên thì Ken bịt chặt miệng nó, nước mắt nó lã chã nhìn Ken, càng nhìn càng làm tim đó đau đớn, nó sợ Ken sẽ lại biến mất như Nam đêm đó, thực sự sợ.
– máu của tôi không phải muốn cầm là được đâu..-Ken nói trong hơi thở rồi mỉm cười, khuôn mặt khẽ nhăn lại vì đau, nó luống cuống gỡ tay Ken ra nhìn xung quanh, không một bóng người, nơi nó và Ken đang ở cách xa dãy dành cho bệnh nhân, nó vùng dậy chạy đi tìm người giúp.
– đừng! ..ưm.. ở lại đây với tôi.. – Ken chợt giữ chặt lấy tay nó, khuôn mặt tái nhợt kia khẽ nhăn lại vì đau đớn, nó bất lực đứng lại, mắt không ngừng lia xung quanh tìm kiếm.
– Linh! – giọng hắn vang lên khiến nó nhìn nhanh ra dãy lầu, theo sau hắn là rất nhiều người, bác sĩ có, y tá có, hắn thức dậy giữa chừng mà không thấy nó nên tức tốc huy động tất cả bác sĩ và y tá trực ca đêm đi tìm nó.
– bác sĩ! mau cứu người! – nó thảng thốt la lên khi thấy khuôn mặt càng lúc càng đờ đẫn của Ken, duy chỉ có bàn tay Ken là vẫn nắm chặt tay nó.
– thằng chó! – hắn lao lên khi nhận ra Ken, nó sợ hãi lao đến ôm chặt lấy hắn, không ngừng run rẩy, kí ức vẫn luôn đeo bám nó, nó sợ Ken sẽ lại như Nam, biến mất ngay trước mặt nó.
– đừng… đừng.. em sợ lắm.. – nó ôm chặt lấy hắn, toàn thân run lên, khóc không thành tiếng, tay nó vẫn dính máu đỏ thẫm, nó nhắm nghiền mắt vùi mặt vào ngực hắn.
– không sao rồi.. có anh ở đây.. – hắn khựng lại đau lòng ôm chặt lấy nó, vỗ về nhẹ nhàng.
– đưa cậu ấy vào phòng phẫu thuật! chuẩn bị nhóm máu A để truyền! – một bác sĩ lớn tuổi ra lệnh cho y tá.
– thưa trưởng khoa! chúng ta hết máu dự trự rồi ạ!- cô y tá thoảng thốt nhìn bác sĩ.
– không được rồi! cậu ấy bị máu khó đông! ở đây có ai thuộc nhóm máu A
không? – bác sĩ nhìn xung quanh nhưng đều là những cái lắc đầu lo lắng.
Nó mở to mắt, là do máu khó đông, ban nãy nó đã nhìn sơ vết thương, rõ ràng không phải là một vết thương mới, nhưng điều nó thắc mắc là tại sao máu lại không thể cầm được dù miệng vết thương không sâu lắm, nó lại ngước lên nhìn hắn với