Năm Huệ bốn tuổi, ba mẹ cô ly thân.
Hồng ở với ba.
Huệ theo mẹ về nhà bà ngoại nên phải chuyển trường mẫu giáo, nhờ thế mà cô quen Khương.
Hai đứa cùng lắm mồm, cùng thích nói leo, cùng hay bị phạt đứng góc lớp nên thân nhau nhanh lắm.
Lên tiểu học, bọn họ thi đua học tập dốt, lao động lười, chơi bời hăng say, rất xứng đáng với danh hiệu con hư trò ngu.
Chỉ đến khi bị ba Hời so sánh với anh Kiệt, Khương mới bức xúc và chăm chỉ học hành.
Huệ cũng noi gương bạn thân, cố gắng học giỏi cho đỡ bị lép vế.
Năm mười tám tuổi, cả hai cùng đỗ đại học với số điểm cao chót vót.
Tuy nhiên, chỉ một mình Khương theo học đại học.
Huệ phải phẫu thuật tim, sau đó, sức khoẻ của cô yếu hơn trước nhiều nên ba mẹ cấm không cho cô học lên cao.
Đó cũng là thời điểm ba mẹ Huệ tái hợp, cô lại chuyển về nhà mình ở.
Khi ấy, Khương đã nung nấu ý định sẽ xây nhà mới ở gần nhà Huệ.
Nhưng phải rất nhiều năm sau, anh Kiệt mới cho Khương tiền mua đất.
Trong thời gian Khương làm nhà, Khánh thả thính anh nhiệt tình, và rồi chuyện gì đến thì cũng đã đến.
Sai lầm năm xưa, nay đã chẳng thể vãn hồi.
Cứ nghĩ về khoảng thời gian Huệ chửa bé Khoa, một thân một mình ở một nơi xa lạ, Khương lại buốt ruột.
Khương nghe người làng đồn phụ nữ từng bị bệnh tim mà mang thai sẽ phải đối diện với nhiều nguy hiểm hơn bình thường.
Chẳng biết trong thời gian bầu bí, Huệ khốn khổ đến mức nào? Lúc Huệ đẻ, chắc hẳn sẽ đau đớn và cô đơn lắm.
Nhỡ lần gần gũi vừa rồi Huệ lại có chửa thì sao? Hai lần mang thai gần nhau như vậy, liệu có ảnh hưởng gì tới sức khoẻ của Huệ không?
Khương gặp ác mộng hằng đêm.
Anh thường xuyên mơ thấy Huệ chửa to rồi bị tức ngực, không thở được sau đó lịm dần.
Lúc tỉnh giấc, trán Khương nhễ nhại mồ hôi.
Ban ngày, anh vẫn cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Anh thường xuyên đưa Khánh đi học và không bỏ lỡ buổi khám thai nào của vợ.
Mỗi khi để ý thấy bụng Khánh to thêm một chút, Khương tò mò tự hỏi không biết khi Huệ mang thai, bụng Huệ nom như thế nào? Mỗi lần Khánh kêu mệt, Khương đều vô thức nghĩ tới Huệ, và bất giác, anh lại sốt ruột.
Khương dành những ngày cuối tuần để lái xe đi khắp nơi tìm Huệ.
Ngặt nỗi, Huệ đúng là một tài năng vàng trong làng chạy trốn, Khương tìm mãi mà chẳng thấy tăm hơi của cô.
Lần trước Huệ mất tích, Khương đã buồn lắm rồi.
Lần này, sau khi biết Huệ còn phải chăm sóc thêm cả bé Khoa, Khương buồn gấp vạn lần.
Anh cực kỳ lo lắng cho sức khoẻ của Huệ.
Tâm hồn Khương lúc nào cũng như bị treo ngược trên cành cây, Khánh hỏi gì anh cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Khánh cảm thấy cô đơn vô cùng.
Vậy mà, cô chẳng thể chia sẻ cùng ai cả, bởi vì trong mắt mọi người, cô đang có một cuộc sống hoàn hảo với một ông chồng siêu giàu.
Khánh sao đủ can đảm nói ra sự khổ tâm của mình để rồi bị chê cười? Cô ghen tị với chị Khuê kinh khủng.
Số chị sướng, đi đâu, làm gì cũng trở thành tâm điểm.
Hai chị em cùng về nhà ông bà nội chơi nhưng ông bà chỉ ngồi sán lại bên chị, tíu tít hỏi thăm cuộc sống hôn nhân của chị, dặn dò chị giữ gìn sức khoẻ.
Ơ kìa! Hay nhỉ? Chị Khuê khoẻ như voi, dặn gì mà dặn? Có dặn thì dặn bà bầu là Khánh đây này.
Cơ mà còn lâu mới có cái mùa xuân đấy, ông bà thiên vị lắm.
Trước khi lấy chồng, Khánh xin ông bà bán đất để lấy tiền mua vàng làm của hồi môn cho Khánh nhưng ông chửi Khánh là đồ mặt dày.
Bà thì nhẹ nhàng bảo bà phải giữ đất trồng rau cho chị Khuê, sau này chị về nước còn có rau sạch bán kiếm sống.
Chị Khuê mở mỗi một cửa hàng bán rau thôi mà bao nhiêu người xúm vào lo toan hộ.
Vườn nhà bác Tạm, bác Được cũng trồng nhiều rau thơm và nhiều loại cây ăn trái khác nhau.
Mỗi buổi sáng, ông bà nội và bác Tạm sẽ hái rau và thu hoạch các loại trái cây chín thơm lừng, bác Được chịu trách nhiệm gom tất cả mọi thứ lại rồi đem sang nhà Khánh.
Ba Hời, mẹ Hợt nhặt trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng ngoài chuồng đem vào sân.
Anh Kiệt phụ trách rửa trứng thật sạch rồi xếp vào rổ lót rơm.
Anh còn hái lá chuối gói rau thành những bó nho nhỏ nom rất đẹp mắt.
Đến trái cây anh cũng phân loại quả to, quả nhỏ cho chị dễ bán.
Xong xuôi, anh xếp hết vào thúng rồi đặt lên xe ba gác.
Do từng bị mẹ Hợt phàn nàn vụ lấy xe của vợ chồng Khánh mà không xin phép nên chị Khuê tự ái.
Chị tự mua chiếc xe ba gác mới màu xanh, còn nghịch ngợm dùng sơn viết dòng chữ “Xe của vợ anh Kiệt đẹp trai” to đùng lên xe.
Anh Kiệt không những không xấu hổ mà ngược lại, lần nào nhìn thấy dòng chữ đó anh cũng tủm tỉm cười.
Anh thường xuyên theo chị xuống thị trấn bán rau.
Thi thoảng đi học cao học về, Khánh cũng ghé qua cửa hàng của chị.
Chị bán hàng thì ôi thôi, siêu dốt.
Người ta bán chục mớ rau muống mới khuyến mại một lạng sấu, mục đích của việc khuyến mại là để thu hút khách hàng, sản phẩm được khuyến mại tất nhiên phải rẻ hơn sản phẩm bán.
Ấy vậy mà chị mới bán được có ba mớ rau muống, người ta xin thêm quả mướp hương về xào tỏi, chị cũng xởi lởi cho luôn.
Khánh có ý tốt nên mới bảo:
- Chị Khuê! Bán hàng không nên…
Cô còn chưa kịp nói hết câu anh Kiệt đã chen ngang:
- Kệ đi em.
Chị vui là được.
Khánh bần thần nhìn anh Kiệt.
Hồi trước, cô cứ nghĩ phải lấy được chồng giàu mới là oách.
Bây giờ, Khánh lại cảm thấy lấy anh chồng nghèo nhưng được anh ấy thương thì cũng sướng ra phết.
Tối nào chị Khuê ngồi xem phim truyền hình, ông chồng nghèo của chị cũng ngồi bên cạnh.
Có lúc anh giúp chị sấy tóc, có lúc lại chăm chú lắng nghe chị phân tích nhân vật trong phim:
- Rất nhiều người ghét Như Ý bởi vì cô ấy mê tiền.
Nhưng mà em cảm thấy cô ấy đâu đến nỗi đáng ghét như thế, cô ấy thực tế chứ không thực dụng.
Anh Kiệt hiền hiền đáp:
- Ừ.
- Bình An cũng không đáng trách, có trách là trách hai người bọn họ không ở cùng tầng mây.
- Ừ.
- Sao chồng ừ hoài vậy?
- Thì vợ nói đúng quá, anh không ừ thì biết nói gì?
- Chồng cũng có thể nêu quan điểm của mình mà.
- Quan điểm của vợ chính là quan điểm của anh rồi.
Câu nói của anh Kiệt khiến Khánh bật cười.
Dạo gần đây, cô thường xuyên bị thu hút bởi những hành động tình cảm anh dành cho chị Khuê.
Nhiều khi ngồi bần thần một mình, Khánh hay mường tượng ra cảnh anh Kiệt sấy tóc cho cô rồi xem phim cùng cô, chăm chú lắng nghe lời cô nói.
Khánh tự thấy mình điên.
Cô đập nhẹ vào đầu, cố gắng xua đi những tưởng tượng viển vông.
Ngặt nỗi, cho dù Khánh cố gắng áp chế bản thân mình cỡ nào đi chăng nữa thì chỉ vài phút sau, cô lại vô thức nghĩ về anh Kiệt.
Mỗi lần ở gần anh, Khánh đều bị lúng túng.
Khi anh với hộ Khánh một đồ vật gì đó ở trên cao, Khánh lại bất giác đỏ mặt.
Có lần Khánh đang đi dạo ngoài vườn, anh Kiệt trông thấy một quả dừa già sắp rụng xuống thì hốt hoảng kéo Khánh về phía mình.
Mặt Khánh vô tình đập vào lồng ngực săn chắc của anh.
Từ hồi lấy chị Khuê, anh chăm tập gym lắm, cơ bắp cứ cuồn cuộn ra ấy.
Đầu tóc anh thì lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ, người còn thơm nữa á, mùi thơm cực kỳ nam tính.
Khánh chỉ muốn thời gian dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này, tiếc rằng, anh Kiệt rất nhanh đã buông cô ra.
Anh lịch sự hỏi:
- Em ổn không?
Tim Khánh đập thình thịch, cô ngượng ngùng đáp:
- Em ổn anh ạ.
Em cảm ơn anh.
Khánh bấu víu vào hàng rào, giả bộ bị chóng mặt, đi đứng không vững.
Anh Kiệt chẳng thèm để tâm tới sự yếu ớt của cô, anh háo hức hỏi chị Khuê:
- Cô em uống nước dừa không?
Chị Khuê đang cho gà ăn, quay lại thấy Khánh bước đi những bước khó nhọc liền quát chồng:
- Ông anh không mau dìu Khánh vào nhà đi còn đứng đấy dừa diếc cái gì? Ai lại để em nó đi loạng choạng thế kia? Đang bầu bí nhỡ ngã thì ăn cám!
- Khánh bảo em ấy ổn mà.
Anh Kiệt lý sự.
Chị Khuê cáu:
- Tại anh khó tính nên nó ngại anh, nó nói vậy thôi.
Khánh thỏ thẻ lên tiếng:
- Em ổn thật mà.
Chị Khuê đừng làm khó anh Kiệt, tội nghiệp anh lắm.
Anh Kiệt mừng quýnh bảo chị Khuê:
- Đấy, em nghe đi, chính miệng Khánh nói đấy.
- Ơ cái ông anh này hay nhể? Vợ sai không làm cứ lý do lý trấu nhì nhằng.
Lơ mơ em lại giải tán bây giờ!
Khánh để ý thấy chị Khuê rất hay doạ “giải tán” anh Kiệt.
Những lúc như thế, anh thường không vui