Khánh đứng nấp ở bụi hoa râm bụt cách đó không xa nhếch mép cười khinh.
Những người hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay như chị Khuê thì đầu óc họ thực sự chẳng chứa được gì nhiều ngoài bã đậu cả.
Khế còn nhỏ, con chưa thể tự mình đi ra đây.
Nếu con thực sự bị bắt cóc thì bọn người xấu sẽ bán con đi lấy tiền chứ bắt cóc xong vứt bé xuống sông thì bắt cóc làm gì? Nhưng chị Khuê mà phân tích tình huống thấu đáo được như Khánh thì chị đã là học viên cao học chứ đâu còn là con đàn bà bần nông mới tốt nghiệp cấp ba.
Chị ngu là việc hiển nhiên rồi, không cần phải bàn cãi.
Ngay sau khi chị nhảy xuống sông, Khánh đã lén gọi điện cho anh Minh mách lẻo:
- Anh Minh ơi! Nguy rồi anh ơi! Có người nhìn thấy chị Khuê nhà em đang đi lảng vảng quanh con sông gần nhà anh đấy.
Em sợ chị mất bình tĩnh làm liều.
Anh Minh ngái ngủ thắc mắc:
- Mới sáng ra em đã nói linh tinh cái gì vậy Khánh? Anh vừa gặp Khuê hôm kia, hai đứa vẫn nói cười phớ lớ với nhau mà.
Với cả tính cách của Khuê lạc quan lắm, Khuê chẳng bao giờ nghĩ quẩn đâu.
- Đúng là hồi xưa chị Khuê rất lạc quan, nhưng từ ngày lấy chồng, trải qua nhiều chuyện tiêu cực nên tâm lý chị bị ảnh hưởng nặng nề anh ạ.
Chị toàn giả bộ cười để che giấu những vết thương lòng thôi.
- Thật hả? Sao lại ra nông nỗi đó hả em?
- Em kể với anh nhưng anh không được nói lại với ai nhé, kẻo người ta lại mắng em nhiều chuyện.
- Ừ, em kể đi, anh hứa sẽ giữ bí mật.
- Chị Khuê bị mẹ Hợt đánh chửi suốt ngày.
Anh Kiệt thì đêm nào cũng tơ tưởng tới người yêu cũ, lạnh nhạt với chị.
Suốt nhiều tháng liền anh Kiệt không chịu ngủ chung với vợ, hại chị Khuê mãi không có bầu.
Mỗi khi nghe người làng chửi là đồ không biết đẻ, chị ức chế lắm.
Chị luôn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, cơ mà chị càng hiền thì anh Kiệt và mẹ Hợt càng được nước lấn tới.
Hôm qua, anh Kiệt đi chơi với người tình và con riêng cả đêm không về khiến chị Khuê rất đau lòng.
Sáng nay, mẹ Hợt không những không an ủi chị mà còn tát chị sưng mặt chỉ vì tối qua chị quên không khoá cổng.
Chị Khuê khóc nhiều lắm, chị bảo với em là chị không thể chịu đựng thêm được nữa… chị muốn buông bỏ…
- Chỉ nghe em kể thôi mà anh cũng thấy chua xót rồi.
- Vâng, còn nhiều chuyện lắm, để bữa khác em kể anh nghe sau nhé.
Giờ anh mau đi tìm chị Khuê giúp em được không ạ? Em lo cho chị quá!
Anh Minh vội vã chạy ra con sông gần nhà mình, trông thấy bạn thân chìm dần xuống đáy sông, anh hốt hoảng lao xuống cứu chị.
Anh đưa chị lên bờ, cuống quít sơ cứu cho chị.
Khánh khinh khỉnh nhìn hai anh chị.
Đôi mắt cô đảo như rang lạc quan sát tứ phía, nom thấy bóng bà Yến từ xa, Khánh nhanh chân chạy tới chỗ bà, hớt hải bảo:
- Thím Yến, con xin thím đừng đi ra ngoài bờ sông.
Bà Yến tò mò hỏi:
- Sao vậy con? Có chuyện gì à?
- Dạ, đâu có gì đâu.
Khánh biết tính bà Yến mà, cô càng tỏ ra bí ẩn thì bà càng tò mò.
Bà Yến gạt Khánh qua một bên, kiễng chân rồi rướn cái cổ lên để hóng hớt.
Bà nhìn thấy hai bóng người, nữ nằm ở trên bờ sông, nam thì quỳ ngay bên cạnh nữ, thi thoảng người nam lại cúi đầu xuống, chạm môi mình vào môi người nữ.
Bà chau mày thắc mắc:
- Nom ai như con Khuê ý nhỉ?
- Vâng.
Đúng là chị Khuê rồi thím ạ.
Khánh nhỏ nhẹ nói.
Bà Yến hốt hoảng la lên:
- Ối làng nước ơi! Con Khuê làm cái trò mất nết với thằng nào thế kia? Mới sáng ra đã áo quần không chỉnh tề, còn hôn với chả hít nữa chứ.
Hai cái đứa trơ trẽn không biết nhục, tởm quá đi thôi.
Thím phải đi ra ngoài đấy bắt quả tang rồi chửi cho tụi nó một trận mới được.
Nếu bà Yến phát hiện ra anh Minh đang hô hấp nhân tạo cho chị Khuê thì còn gì là vui nữa? Khánh thở dài can ngăn bà:
- Thôi, thím ra ngoài đấy làm gì? Chứng kiến mấy cái cảnh dung tục đó chỉ tổ làm bẩn mắt thím thôi.
Bà Yến thực tâm cũng không muốn coi cảnh trai gái chim chuột nên bà thôi không đi bắt quả tang nữa.
Bà rủ Khánh đi về, vừa đi, bà vừa tò mò hỏi:
- Xa quá nên thím nhìn không rõ, con có biết danh tính cái thằng vừa hôn con Khuê không?
- Anh Minh đó thím.
- Khánh đáp.
- Ơ, hoá ra là thằng Minh hả? Thấy tụi nó cứ gặp nhau liền cười nói rôm rả thím đã nghi ngờ rồi.
Nhưng thím không dám tin con Khuê sẽ cắm sừng thằng Kiệt.
- Dạ.
Chuyện của anh Minh qua lại với chị Khuê không phải ngày một ngày hai thím ạ.
Tuần nào hai anh chị chả âu yếm nhau vài ba lần ở ngoài bờ sông.
- Vậy á? Kinh hãi! Cơ mà sao mãi tới hôm nay thím mới bắt gặp tụi nó làm trò mèo nhỉ?
- Tại vì mọi khi anh chị hay hẹn nhau tầm hai giờ sáng để khó bị phát hiện đó thím.
Hôm nay chả hiểu sơ suất thế nào mà hai người lại gặp nhau tầm này thím nhỉ? Tâm lý của những người thích ăn vụng thực sự kỳ dị quá á!
- Ừ.
Thím cũng chả hiểu.
Căn bản tụi mình toàn là gái chính chuyên, làm sao mà hiểu được loại đàn bà “nhăng nhoàn” hả con?
- Dạ.
Thím nói chí phải.
- Vậy mà thím còn tưởng Khuê đi tìm bé Khế.
- Con cũng tưởng vậy, con còn sợ chị lao xuống sông tìm Khế nên mới lo lắng đi theo chị… ai dè lại bắt quả tang chị hẹn hò anh Minh ở đây.
Hai người vừa gặp đã lao vào hôn nhau thắm thiết rồi mần nhau đủ kiểu.
- Eo ui! Tởm!
- Nếu chuyện này bị lộ ra thì chẳng biết chị Khuê sẽ bị khinh rẻ tới mức nào đây? Tội nghiệp chị!
- Con lo cho con mất nết đấy làm gì? Kệ nó! Loại khốn nạn như nó đáng bị người làng chửi rủa, mạt sát!
- Cho dù chị Khuê có sai cỡ nào thì bác Tạm cũng là anh trai ruột của ba con, một giọt máu đào hơn ao nước lã thím ơi.
Con cắn rơm cắn cỏ con lạy thím, con xin thím giúp con giữ bí mật này.
- Con ý, cứ bị thiện lương quá đáng.
Có đứa em họ như con đúng là phúc phận ngàn kiếp của con Khuê.
Con an tâm, thím là người kín mồm kín miệng nhất cái làng này.
Hãy tin thím!
Khánh tin thím Yến là người kín mồm kín miệng, chuyện chị Khuê “nhăng nhoàn” nhất định thím sẽ chỉ chia sẻ với mấy người kín mồm kín miệng khác.
Và rồi mấy người kín mồm kín miệng đó sẽ lại đi chia sẻ bí mật với một vài người