Anh Kiệt ngày nào cũng bị tiêm thuốc gây suy giảm trí nhớ, ngày nào cũng bị thôi miên và bị thồn cả đống chuyện bịa nên anh đã không còn là anh của lúc trước nữa rồi.
Anh của lúc trước không hề tin vào chuyện nhân duyên tiền kiếp.
Anh của bây giờ đau lòng chỉ vì một giấc mộng huyền ảo.
Kiếp trước, anh ghen tuông mù quáng, nóng giận, hồ đồ, hại Khánh sinh non.
Kiếp này, anh không những không sửa sai mà còn lặp lại những lỗi lầm tương tự.
Đầu anh đau buốt, mồ hôi trên trán anh vã ra như tắm, anh run rẩy hỏi Khánh:
- Con của tụi mình… sao rồi em?
Khánh dịu dàng hỏi anh:
- Anh không nhớ gì cả sao?
Anh Kiệt buồn bã lắc đầu.
Khánh từ tốn nói:
- Sau khi bé Khế chào đời, tuy bé khá giống em, nhưng không thể phủ nhận được là bé cũng có nhiều nét hao hao anh.
Bởi vậy nên anh đã sinh nghi, anh giấu em đem con đi xét nghiệm ADN.
Kết quả, anh và Khế có quan hệ huyết thống cha con.
Thời điểm đó, anh đã quỳ xuống van xin em tha thứ, anh xin em bỏ anh Khương, anh hứa sẽ bỏ chị Khuê để hai đứa mình làm lại từ đầu.
Em chua xót trả lời anh rằng em không thể làm chuyện thất đức như thế được.
Anh mặc dù rất đau khổ nhưng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của em.
Tụi mình đồng ý với nhau giữ bí mật về việc anh là cha ruột của bé Khế và tiếp tục vun vén cho cuộc hôn nhân của riêng mình.
Em cứ ngỡ rằng cuộc sống của chúng ta an yên từ đấy, nào ngờ đâu, anh Khương lại cặp bồ với Huệ và chị Khuê cũng cặp bồ với anh Minh.
Anh Kiệt thở dài.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì đối với Khương, Huệ vốn là cả tuổi trẻ rực rỡ nên nó khó mà từ bỏ được Huệ.
Chị Khuê và anh Minh có lẽ cũng thế, bên nhau suốt cả thời niên thiếu thì thương nhau âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Đã như vậy, tại sao chị còn lấy anh rồi làm tổn thương anh? Lẽ nào đó chính là cái nghiệp anh phải trả bởi vì anh từng làm Khánh đau lòng? Anh, chị Khuê, anh Minh, Khương, Huệ, tất cả bọn anh đều không trực tiếp thì gián tiếp làm tổn thương Khánh.
Bọn anh đều tệ, và không thể phủ nhận được anh là người tệ nhất.
Nắm bắt được tâm trạng u uất của anh Kiệt, Khánh tiếp tục thêm dầu vào lửa bằng cách vén áo lên, chỉ vào vết sẹo sau khi sinh mổ của mình rồi giả bộ hạnh phúc nói:
- Con của tụi mình… được sinh ra từ đây anh ạ… anh còn nhớ chứ?
Mắt anh Kiệt đỏ hoe.
Vết sẹo vẫn còn rõ nét như thế này thì hẳn lúc ấy Khánh phải đau lắm, vậy mà anh chẳng có tí ký ức gì về nó cả.
Anh bị điên à? Anh bị điên thật rồi.
Anh chua xót áp lòng bàn tay của mình lên vết sẹo đó.
Lần đầu tiên được anh Kiệt chạm vào bụng, Khánh run bắn cả người.
Tim Khánh đập loạn, nhịp thở của cô trở nên gấp gáp lạ thường.
Cô giả bộ cao thượng nói với anh:
- Không sao mà… em không sao… mọi chuyện đã qua rồi… đừng lo cho em…
- Anh đã ở đâu trong lúc em chịu đau một mình? Anh là một thằng tồi… phải không em?
Anh Kiệt cay đắng hỏi Khánh.
Cô thở dài bảo anh:
- Nếu biết anh sẽ buồn thì không đời nào em cho anh xem vết sẹo này.
Kiệt à! Anh đừng lo nữa mà! Chuyện đã qua rồi… cho dù vết sẹo có xấu xí… có khiến em đau đớn… thì em cũng coi nó như một dấu ấn đẹp.
Mỗi lần nhìn thấy nó… em đều nhớ lại mình đã sinh con cho anh… đó là loại chuyện ngọt ngào biết bao!
Anh Kiệt bị cảm động.
Người phụ nữ của anh sao có thể nhân hậu đến thế? Bị anh hại thê thảm mà vẫn rộng lượng tha thứ cho anh, tận tình chăm sóc anh hết mình khi anh bệnh, lúc nào cũng sốt sắng kể chuyện cho anh nghe, mong anh lấy lại được ký ức.
Anh thở dài hỏi Khánh:
- Em vẫn ổn chứ?
- Em… em… không sao… sao anh lại hỏi thế?
- Tại anh cảm thấy… hình như em bị khó thở.
Gò má Khánh đỏ bừng.
Đàn bà ở gần người mình thương, được người ta thương thì mong manh một tí thôi chứ cô có làm sao đâu.
Khánh ngượng ngùng chữa thẹn:
- Em… em… chỉ… hơi… mệt thôi…
Anh Kiệt sốt ruột xuống bếp vắt nước cam cho Khánh.
Thấy anh lo lắng cho mình, Khánh vui vui.
Do bị suy giảm trí nhớ nên dạo này anh bắt đầu nóng tính hơn hồi xưa.
Khánh gọt quả táo, bị dao cứa tí vào tay thôi anh cũng quát ầm lên:
- Em vụng vừa thôi!
- Người ta xin lỗi mà.
- Khánh nũng nịu.
- Xin lỗi mà làm tay người anh yêu hết đau thì hẵng xin lỗi, còn không thì im đi.
Ôi chao! Anh Kiệt hiền như cục đất giờ đã biến thành anh Kiệt cục súc rồi! Cơ mà nó cứ bị dễ thương gì đâu á! Tại anh quan tâm tới Khánh nên mới nổi nóng mà.
Ngoại trừ những lúc đi gặp Khương để giải quyết chuyện ly hôn, Khánh phải cho anh uống thuốc ngủ rồi khoá cửa nhốt anh ở trong nhà thì còn lại toàn bộ thời gian của Khánh đều dành cho anh.
Khánh thường xuyên kể cho anh nghe những câu chuyện bi thương, cô có niềm tin mãnh liệt rằng cô càng đáng thương thì sẽ càng được anh thương nhiều hơn.
Chỉ là, Khánh không nhận ra cô đang tự hại chính bản thân mình.
Không có một người bình thường nào lại thích sống trong thế giới ảo và thích được người khác chú ý đến mình chỉ vì những câu chuyện ảo.
Ai cũng cần được yêu thương, nhưng thèm khát được yêu thương đến mức dùng mọi thủ đoạn để giành lấy thứ tình cảm vốn không thuộc về mình thì có lẽ đó là tâm bệnh.
Thế giới ảo mặc dù đẹp đẽ, tuy nhiên, nó vĩnh viễn chẳng phải là sự thật.
Khánh học chuyên ngành Tâm lý, cô dễ dàng nhận ra được vấn đề của người khác nhưng lại không nhìn ra được những vấn đề nghiêm trọng đang tồn đọng trong chính mình.
Thôi thì dao sắc không gọt được chuôi, cô thậm chí còn lập một tài khoản ảo, lấy bút danh Khánh An để đăng tải câu chuyện bịa của mình.
Cô luôn chú thích mỗi khi bắt đầu một chương mới như sau:
“Đây là một câu chuyện đầy bi thương, có thật của chính bản thân người viết và một chàng trai tên H.
Để bảo vệ cuộc sống riêng tư của những người trong cuộc, ngoài tên nữ chính ra thì tên của toàn bộ những nhân vật còn lại đều được viết tắt bằng một chữ cái.”
Sở dĩ Khánh phải gian dối như vậy bởi vì cô cảm thấy một câu chuyện có thật thường khiến người đọc nhập tâm và có sức lan toả mạnh mẽ hơn là một câu chuyện hư cấu.
Khánh có khả năng viết rất tốt, cô biết đẩy tình tiết lên cao trào nên câu chuyện của cô được rất nhiều người yêu thích.
Tác giả Khánh An nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Rất nhiều người bày tỏ họ xót thương cho số phận lận đận của Khánh An.
Cảm giác được trở thành tâm điểm của sự chú ý, được tung hô, được yêu thương tuyệt vời đến