Tính chị Khuê như con điên ấy mà, không phải kiểu phụ nữ chín chắn như Khánh đâu, chị mà tức lên thì chuyện rồ dại gì chị cũng dám làm nên Khánh không muốn thách thức chị.
Khánh cứ tưởng chị sẽ bị Khánh dắt mũi như một con bò ngốc nghếch cơ.
Ai dè, động tới anh Kiệt, chị có vẻ bớt ngu đi nhiều.
Chứng tỏ trong lòng chị, anh Kiệt rất quan trọng.
Hồi trước, dẫu cho Khánh có mâu thuẫn với ai đi chăng nữa thì chị cũng bênh Khánh.
Tuy nhiên, dạo gần đây, chị thay đổi nhiều, chị không còn thương Khánh vô điều kiện nữa.
Chị đanh đá khủng khiếp, suốt ngày ăn hiếp Khánh thôi, cũng tại Khánh hiền lành, lương thiện quá nên chị bắt nạt Khánh hoài à.
Không những thế, chị còn rất ích kỷ nữa.
Chị chẳng chịu đặt mình vào vị trí của Khánh để nghĩ cho Khánh gì cả.
Rõ ràng Khánh đã bảo Khánh bị anh Kiệt hại rồi, lẽ ra chị phải xót thương Khánh chứ không phải là già mồm phân tích ngôn ngữ cơ thể của Khánh, xỉa xói Khánh rồi doạ nạt Khánh.
Chị ác thực sự! Eo ôi! Khánh sợ chị quá cơ! Bây giờ vẫn còn quá sớm để anh Kiệt gặp chị, Khánh cần thêm thời gian để lấp đầy khoảng ký ức trống của anh.
Khánh chấp nhận lùi một bước để tiến vạn bước.
Cô nhỏ nhẹ thưa chuyện với chị:
- Chị còn nhớ khoảng thời gian một năm anh Kiệt lạnh nhạt với chị không ạ? Chiều thứ bảy tuần nào anh cũng lấy lý do bệnh để đòi gặp riêng em.
Ban đầu, em ngây thơ nghĩ bệnh trầm cảm của anh tái phát nên em đồng ý trò chuyện riêng với anh.
Em thề với chị là lúc đó em chỉ coi anh là bệnh nhân, còn em, với vai trò là bác sĩ tâm lý, em luôn cố gắng giúp đỡ anh hết mình.
Ngặt nỗi… anh cứ luôn tìm cách thả thính em… khi thì mua quà tặng em, lúc lại cho em tiền, có lần hứng lên còn khen em xinh, nhân hậu.
Em đã phải dặn lòng mình rằng anh là chồng của chị.
Nhưng mà, chị biết đấy, lý trí không thắng nổi trái tim.
Em chẳng hề biết mình rung động với anh từ lúc nào.
Em chỉ biết mỗi ngày trôi qua, em lại thương anh nhiều hơn.
Nghe Khánh thú nhận, tim chị Khuê đau buốt.
Ban nãy, chị cứng cỏi bao nhiêu thì bây giờ chị mềm yếu bấy nhiêu.
Chị đã hi vọng giữa thằng Kiệt và con Khánh chỉ là chút cảm xúc nhất thời thôi, không ngờ bọn nó để ý nhau cả năm rồi.
Chị bật khóc rưng rức.
Khánh thỏ thẻ nói:
- Chị Khuê! Anh Kiệt… thật lòng thương em.
Em cũng… thật lòng thương anh, chị ạ.
Chị Khuê nghẹn ngào hỏi:
- Thế hai đứa chúng mày không thương tao à?
- Anh Kiệt có thương chị hay không thì em không biết.
Còn em, em thương chị nhiều mà.
Bởi vì em thương chị nên em mới cố kìm nén cảm xúc của mình, mỗi lần anh cố ý gần gũi em, em đều lảng tránh.
Em thậm chí còn thẳng tay tát anh khi anh cưỡng hôn em.
Bữa nay, anh có ý đồ với em, chị cũng thấy rõ ràng là em vẫn nghĩ tới chị đầu tiên mà.
Chỉ là, có lẽ tình cảm em dành cho anh quá nhiều, cảm xúc trong em bùng nổ nên em… em… đã trót đi quá giới hạn với anh mất rồi… em xin lỗi chị nhiều lắm.
Khánh cố ý nói vậy để chị Khuê hiểu nhầm cô và anh Kiệt đã là của nhau.
Chị Khuê cay đắng hỏi:
- Lời xin lỗi của mày có trả lại chồng cho tao được không hả Khánh?
- Nếu chị muốn… em sẽ yêu cầu anh ngay lập tức về quê ở với chị, bằng không em sẽ vĩnh viễn biến mất.
- Ý mày là mày sẽ đem tính mạng của mày ra để ép thằng chồng tao quay lại với tao hả?
- Nếu lời đề nghị của em làm tổn thương sĩ diện của chị thì cho em xin lỗi chị.
Ngặt nỗi, ngoài cách đó ra, em không biết cách nào khác có thể ép anh Kiệt quay về quê.
- Thằng Kiệt yêu mày gớm nhỉ? Sẵn sàng vì an nguy của mày mà chấp nhận sống với tao.
- Vâng.
Anh luôn vì em chị à.
Cái đợt phát hiện ra dấu hôn của anh Minh trên cổ chị, anh đã muốn ly hôn chị rồi.
Nhưng em doạ anh rằng nếu anh bỏ chị, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, nên anh đành thôi.
Do vậy, hồi đó anh mới hay nói với chị rằng chị bỏ anh thì anh chịu, chứ anh không bỏ chị.
Bởi vì em không cho phép anh làm chuyện tồi tệ đấy với chị yêu của em ạ.
- Tao lại cảm ơn mày quá cơ!
- Chị Khuê! Chị em nói chuyện với nhau chị đừng dùng giọng điệu xếch mé như thế được không? Em đau lòng lắm.
Chuyện vừa xảy ra nằm ngoài mong muốn của em.
Đôi khi lý trí không thắng nổi trái tim chị à.
Em không mong chị tha thứ, em chỉ mong chị thấu hiểu.
- Tao mếu thể hiểu được đâu.
Nói luôn cho nó vuông, mày là con tiểu tam dơ bẩn đã làm dơ dáy thằng chồng hiền lành, tử tế của tao.
Bây giờ, thằng Kiệt nó đã dơ quá rồi nên tao bố thí nó luôn cho mày.
Mày khỏi cần tỏ vẻ cao thượng doạ nạt, ép buộc nó về với tao nữa, khỏi luôn phải ca mấy bài triết lý con tim lý trí gì đó, mệt!
Dù gì anh Kiệt cũng hơn tuổi chị Khuê, chị luôn mồm gọi anh là thằng đã hỗn lắm rồi, giờ lại nói anh dơ bẩn nữa, đúng là quá quắt mà! Đồ đàn bà ngoa miệng như chị không xứng đáng có được người chồng tốt như anh Kiệt.
Khánh nhỏ nhẹ khích tướng chị:
- Chị suy nghĩ kỹ chưa ạ? Nhỡ em đồng ý mở lòng với anh Kiệt rồi chị lại hối hận thì sao? Chị có chắc là chị không mò lên Đà Lạt tìm bọn em và không lăn ra giữa đồi chè xanh giãy đành đành đòi chồng không ạ?
- Tao chắc chắn!
Khánh cười sướng.
Chị Khuê đã tuyên bố thì chắc chắn chị sẽ làm được đấy, tính chị sĩ diện mà.
Cô ngọt ngào tâm sự với chị:
- Vâng.
Vậy thì để em xem xét chị nhé! Nếu trong thời gian tới, anh Kiệt vẫn kiên trì theo đuổi em thì có lẽ em sẽ cho anh một cơ hội.
Dù sao thì chị cũng không cần anh nữa rồi, em đến với anh cũng là danh chính ngôn thuận, phải không ạ? Em nghĩ là ai cũng cần được yêu thương, cần có hạnh phúc, chị nhỉ?
Mệt với mấy cái triết lý của con Khánh nên chị Khuê cúp máy luôn.
Chị thu dọn đồ đạc vào vali, ngay trong đêm bỏ về nhà mẹ đẻ.
Khuya rồi mà ba mẹ chị còn chưa ngủ, hai người trải chiếu ngồi ngoài hiên buôn chuyện:
- Thằng