Cuộc điện thoại của hai người kéo dài hơn ba tiếng.
Anh không tắt máy, Khuê không tắt máy, là do điện thoại hết pin và tự sập nguồn.
Anh tiếp tục gọi điện cho người nhà của Khuê nhưng chẳng liên lạc được với ai cả.
Anh rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ.
Đầu anh đau buốt.
Anh lái xe rời khỏi nhà, cụ thể là đi đâu thì chính bản thân anh cũng không rõ nữa.
Khuê lên Đà Lạt từ khi nào? Cô ta đã rời khỏi nơi đây chưa? Cô ta đang ở gần anh hay ở xa anh? Cô ta hiện tại như thế nào? Vì sao lại có người nói cái đứa nằm ở phòng 2907 bất tỉnh rồi.
Vì sao ông Tạm lại kêu cô ta tỉnh lại? Cô ta… thực sự xảy ra chuyện ư? Thực sự… phải chuyển vào phòng cấp cứu sao? Anh Kiệt khẽ rùng mình.
Vì sao anh lại quan tâm tới những chuyện liên quan tới Khuê? Vì sao tâm trạng anh lo âu rối bời như thể một người rất quan trọng với mình đang gặp chuyện bất trắc? Khuê đối với anh có quan trọng không? Nếu có, vì sao anh chẳng có chút ký ức nào đẹp đẽ với cô ta cả? Nếu không, vì sao anh lại thấy bất an khi nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với cô ta? Cái cảm giác bất an này… giống lắm cái cảm giác trong mơ.
Suốt từ hồi đầu năm tới giờ, ngày nào anh cũng mơ thấy những chuyện lạ lùng, nếu mà chịu khó viết lại có khi thành một bộ tiểu thuyết dài mấy trăm chương rồi.
Anh chưa từng nhớ mặt của mọi người xuất hiện trong giấc mơ của mình, mọi thứ mờ ảo lắm, chỉ có cảm xúc là chân thực thôi, thực đến đau lòng.
Anh nhớ trong một cơn ác mộng nào đó, anh đã từng chết lặng khi nghe thấy tiếng hai đứa người hầu thỏ thẻ tám chuyện với nhau:
- Khổ thân mợ cả, mày nhể? Từ hồi hè sảy thai xong cơ thể mợ đã yếu đi nhiều rồi.
- Ừ, cũng tại vụ đó mà mợ buồn nhiều, mợ không những bị mất ngủ mà còn khóc suốt thôi, mày nhớ không?
Anh từng áp lòng bàn tay mình lên bụng vợ, ở nơi mà vốn đã từng có một sinh linh bé bỏng… là máu mủ của bọn họ.
Anh từng bế cô ấy đứng bên cửa sổ lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích.
Anh từng quỳ xuống dưới nền nhà, nắm tay vợ rồi áp mặt lên bụng cô ấy, chua xót hỏi:
- Ở chỗ này… khi đó… vào mùa hè… từng rất đau đớn… phải không?
Anh từng gào thét, nổi nóng rồi lại lắp bắp nhận sai.
Anh từng cực kỳ bất an khi người vợ của mình cứ mỗi lúc một yếu dần.
Đã từng có thời điểm anh chạm vào cô ấy mà thấy lạnh lẽo tưởng như chạm vào phiến băng.
Tim anh lúc ấy còn lạnh hơn thế.
Anh từng cố gắng nói chuyện với vợ, van nài cô ấy, nhưng đáp lại anh chỉ là sự tĩnh lặng.
Anh đã luôn bị ám ảnh bởi sự tĩnh lặng trong mơ, và rồi hôm nay, anh phải đối diện với sự tĩnh lặng ở thực tại.
Trán anh vã mồ hôi liên tục.
Anh lái xe đi lang thang suốt nhiều giờ đồng hồ và trở về nhà trong trạng thái thất thần.
Khánh ngồi co ro ngoài cổng đợi anh, cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng, những vết bầm tím trên gương mặt cô khiến anh thấy tội lỗi vô cùng.
Anh từ tốn nói:
- Em đang bị đau mà anh lại vắng nhà, anh thật tệ quá.
Anh xin lỗi em nhiều.
- Em không sao đâu ạ.
Anh… có ổn không?
Khánh dịu dàng hỏi han.
Anh Kiệt thật thà kể cho cô nghe toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện điện thoại giữa anh và chị Khuê, đồng thời tâm sự với Khánh về nỗi bất an dai dẳng đang đeo bám anh.
Khánh khẽ thở dài, mỗi lần chị Khuê gặp chuyện gì đó không vui, anh Kiệt lại bị bất an như một kiểu phản xạ vô điều kiện.
Cho dù anh có mất toàn bộ những ký ức đẹp đẽ với chị thì cái phản xạ đó vẫn cứ còn mãi như một cái gai trong mắt Khánh.
Ngặt nỗi, Khánh không thể tiêm thêm thuốc gây suy giảm trí nhớ cho anh nữa, bởi vì nếu lạm dụng thuốc quá đà, anh sẽ có nguy cơ bị hoá điên.
Anh mà điên thật thì anh sẽ quên những ký ức giả do Khánh tạo ra, như vậy anh sao có thể yêu thương Khánh nữa? Khánh không thể để công sức của mình đổ xuống biển, cô càng không thể để anh Kiệt phát hiện ra việc chị Khuê đang nằm trong một bệnh viện cách nơi cô ở rất xa, vì việc đó không ăn khớp với tình tiết chị lên Đà Lạt đánh Khánh.
Người nói thật, nói một lần là xong.
Còn ai mà nói dối như Khánh, nói xong một lần có khi vẫn phải lươn lẹo thêm một lần nữa để bù đắp cho những sơ hở của lần nói dối trước đó:
- Hồi nhỏ, mỗi lần chị Khuê đánh em xong, chị sợ ông bà nội trách phạt nên toàn chạy về nhà nhờ bác Tạm và bác Được nói xạo với ông bà là chị bị ốm.
Em đoán lần này chị cũng nhờ bác Tạm và mấy đứa bạn diễn kịch thôi… chắc chị sợ anh giận…
Trong ký ức giả của anh Kiệt, Khánh là người con gái thuần khiết, ngọc ngà và luôn nghĩ cho người khác nên cô nói gì anh cũng tin tưởng tuyệt đối.
Anh bực bội mắng:
- Loại đàn bà chiêu trò! Suýt chút nữa thì anh trúng kế của Khuê.
Cô ta đi bán rau thì phí tài năng quá, lẽ ra phải đi làm đạo diễn mới đúng.
Nhưng Khánh à… em nói như vậy đồng nghĩa với việc em thừa nhận Khuê đã đánh em, thế nên cô ta mới sợ anh giận.
- Ui! Em sợ anh lo lắng nên lỡ lời ạ.
- Từ giờ, em đừng bao che hay nói tốt cho người đàn bà ngoa độc đó trước mặt anh nữa.
Em đừng hiền quá rồi lại chịu thiệt, anh xót lắm.
- Em rõ rồi ạ.
Từ giờ, có chuyện gì em cũng sẽ thành thật với anh.
Nhưng mà anh nghe chuyện gì thì biết thế thôi chứ đừng giận chị Khuê nha.
Tụi mình nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không anh à.
Khánh nở nụ cười hiền hậu, giả bộ như mình là người cao thượng không chấp những chuyện vặt vãnh.
Hiện tại, anh Kiệt cực kỳ tin tưởng Khánh nên cô không nhất thiết phải đưa anh vào trạng thái thôi miên nữa, muốn kể cho anh chuyện gì, cô chỉ cần diễn sâu một chút là được.
Hầu hết các câu chuyện của Khánh đều nhuốm màu bi thương, cô có sở thích tự ngược, tự biến mình thành nạn nhân để giành lấy tình thương của anh Kiệt.
Cô cũng hay thích đổ tiếng ác cho chị Khuê nhằm thúc đẩy khoảng cách của hai anh chị.
Việc chị Khuê ngồi không cũng dính đạn trở thành cơm bữa luôn rồi.
Ngay cả chuyện sảy thai của mình, Khánh cũng đem ra để vu vạ cho chị:
- Kiệt! Ngoài bé Khế, em từng mang trong mình một đứa nhỏ nữa của anh.
Anh Kiệt sốc nặng.
Anh dồn dập hỏi Khánh:
- Em nói gì? Sao chưa bao giờ anh thấy em nhắc tới con? Bé hiện tại đang ở đâu?
Khánh rớt nước mắt.
Cô thảo mai nói:
- Em… thực sự em không muốn anh phải nhớ lại những việc đau lòng.
Nhưng mà, đối với một người bị mất ký ức, lãng quên có khác nào trốn tránh? Em phân vân lắm, em không biết phải làm sao cho đúng cả.
- Em đừng lo cho anh.
Có gì em nói ra đi, được không? Đã là chuyện của con anh thì anh cần phải biết.
- Em… đứa nhỏ… em… em đau quá anh à… nhắc lại… vẫn thấy đau buốt tim gan…
- Bình tĩnh em… có gì từ từ nói…
Khánh giả bộ ngưng lại một hồi lâu kiểu như đau thương đã làm cô nghẹn lại.
Do Khánh đã đổi mật khẩu điện thoại của anh Kiệt thành ngày sinh của cô, cũng đã lừa anh rằng chính anh là người đặt mật khẩu như thế nên cô thoải mái bịa chuyện:
- Mãi mãi sau này… có lẽ em cũng không thể quên được ngày hôm ấy.
Chị Khuê phát hiện ra anh đặt mật khẩu là ngày sinh của em nên giận dữ tìm em đánh ghen.
Em đứng im cho chị tát mình, chỉ mong sao chị nhanh hạ hoả.
Nhưng có lẽ mấy cái tát là quá ít ỏi để giải toả cơn giận của chị.
Chị đạp rất mạnh vào chiếc giá sách khiến nó đổ lên người em.
Máu chảy ướt đẫm váy em.
Chị sung sướng cười quay đi.
Em nằm trên một vũng máu, cả người kiệt quệ không còn chút sức lực nào cả.
Khoảnh khắc đó, em đã tưởng như cuộc đời mình sẽ chấm dứt tại đây… thật may mắn làm sao… anh lại đi ngang qua phòng