Có một điểm vô cùng đặc biệt là thi thoảng nhân cách con chó của Khánh biết nói tiếng người.
Tính ra so với các con chó bình thường thì nó đã thuộc dạng kiệt xuất lắm rồi.
Cứ ngỡ tài năng của nó sẽ chỉ dừng lại ở đấy thôi, ai ngờ, nó càng ngày càng tiến bộ.
Nó không chỉ học được cách vo gạo, nhặt rau mà còn biết mở máy tính viết truyện.
Khổ nỗi, đã là một con chó thì làm sao có thể viết ra những câu triết lý lay động lòng người được cơ chứ? Nó chỉ có thể viết ra những đoạn văn kiểu như:
“Hôm kia, nhà em có một nữ chính bi thương.
Hôm qua, nhà em có một nam chính gây bi thương cho nữ chính.
Hôm nay, nhà em lại có một con chó.
Con chó là ai các chị biết không? Chính là em đó! Meo! Meo! Meo! Em chính là một con chó biết nói tiếng mèo.
Em còn biết nói cả tiếng chuột nữa, cộng thêm cả tiếng chó nghĩa là em thông thạo hẳn ba ngoại ngữ lận á! Các chị thấy em siêu hơm ạ?”
Độc giả đọc xong kiểu ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa.
Họ không thể hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra nữa? Nhiều người nóng tính để lại bình luận khá gay gắt.
Nhân cách con chó đọc được liền sủa ăng ẳng.
Nhân cách nữ chính đã hoá điên nên không quan tâm tới mấy chuyện thị phi trên mạng xã hội.
Nhân cách nam chính thì chỉ quan tâm tới nữ chính.
Nhân cách Hải An bận ăn bún đậu mắm tôm.
Chỉ mỗi nhân cách Khánh là có chút thì giờ để ý tới độc giả của mình.
Mỗi lần được trở về làm chính mình, đọc lại những gì mình đã viết, nhận thấy lượng tương tác sau mỗi chương truyện rớt thảm hại, tim Khánh đau buốt.
Cô khóc lóc tức tưởi.
Cô tự nhủ với bản thân rằng mình phải đi khám bệnh.
Ngặt nỗi, cô vừa xách túi ra tới cổng ngõ, nhân cách con chó liền quay trở lại.
Cô ngay lập tức ngoạm lấy chiếc túi.
Son phấn trong túi rơi lả tả xuống đất, cô dùng miệng nhặt từng món rồi hí hửng lao vào nhà.
Thấy con chó nhà hàng xóm cứ tròn xoe mắt nhìn mình, Khánh khinh nó ra mặt.
Cái loại chó ngu chó dốt phải đi bằng bốn chân kìa, nom phèn ghê á! Đằng đấy sang mà xách dép cho đằng này nha! Người ta đi bằng hai chân hẳn hoi “nuôn nạ”! Ấy thế mà chả bao giờ bị ngã, kiểu nó cứ bị đỉnh cao kinh lắm nhá! Xịn!
Trái ngược với Khánh, anh Kiệt càng ngày càng minh mẫn.
Anh nhớ được cả chuyện lúc anh lật tấm vải trắng lên, chị Khuê vẫn còn thở.
Chắc mọi người tưởng anh khùng điên nên mới hùa nhau lừa anh.
Chắc họ tưởng trong lúc mất bình tĩnh anh sẽ không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Chắc họ muốn anh nghĩ chị Khuê biến mất rồi để anh không làm phiền chị nữa.
Anh không trách ai cả, có trách thì chỉ trách anh quá tệ.
Anh hận bản thân mình ngu muội nên mới bị kẻ xấu khống chế, để rồi bỏ mặc chị ở quê suốt một năm liền.
Thế nhưng, khi gặp lại nhau, thay vì thấy có lỗi, anh lại căm ghét chị.
Anh thốt ra toàn lời lẽ cay độc.
Anh mắng chửi chị thậm tệ, rồi khi bị mất kiểm soát, anh lại tìm đến chị.
Anh vẫn nhớ cái khoảnh khắc anh rồ dại như một con thú.
Khi đó, anh đã nhào lên người chị, hung dữ cắn vào cổ chị.
Anh đã điên cuồng giày vò chị.
Vậy mà lúc tỉnh lại, chị chẳng hề oán trách anh.
Chị thậm chí còn vứt bỏ sĩ diện để mở lời với anh, hi vọng anh nắm lấy tay chị, hai người sẽ quay về bên nhau, cùng nhau đi trọn kiếp này.
Ngặt nỗi, anh đã không hề mở lòng với chị.
Cái loại đàn ông khốn nạn như anh, bị vợ bỏ cũng đáng.
Anh đã từng tự thuyết phục bản thân mình buông tha cho chị, biết đâu không có anh, chị sẽ sống tốt.
Nhưng rồi, ngày qua ngày, không được gặp chị, không được biết tình hình của chị, anh lại nổi điên.
Có lần, anh còn mơ thấy anh gặp lại chị, nhưng chị không nhận ra anh mà chỉ ấp úng nói:
- Anh… anh là…
- Kiệt.
- Anh đáp.
- Thảo nào! Em nom anh quen quá! Anh Công cho em xem ảnh của anh rồi! Anh là chồng cũ của em phải không? Em mời anh vào nhà xơi nước!
- Dạ! Em mời anh đi lối này!
- Anh uống tạm chén nước lọc nha.
Em phải đi nấu cơm cho chồng em đây ạ.
Khổ, anh Công nhà em nóng tính lắm luôn! Về nhà mà không thấy có cơm ngon canh ngọt dọn sẵn là anh ấy mắng em chớt!
Anh Kiệt thức giấc trong trạng thái nhễ nhại mồ hôi.
Anh sốt ruột gọi điện cho cậu Sức dò hỏi:
- Công dùng bao nhiêu tiền mua chuộc chú để chú hùa vào cùng bọn họ lừa anh? Chú mau khai ra đi! Khai ra cả nơi ở của Khuê! Anh trả chú gấp mười lần!
Cậu Sức lễ phép bảo:
- Anh Kiệt! Em chỉ một lòng trung thành với anh thôi.
Anh Công dẫu có dùng cả núi vàng cũng không mua được trái tim son sắt của em đâu.
Em… chẳng qua em chỉ muốn tốt cho anh thôi.
Em cũng nghĩ giống anh Công… anh và chị Khuê ở bên nhau chỉ làm khổ nhau thôi.
Tốt nhất kiếp này anh đừng nên gặp lại chị ấy… anh cứ nghĩ chị ấy rời xa thế giới này rồi đi cho nó nhẹ lòng.
- Im đi!
Anh Kiệt cau có cúp máy.
Vì không muốn đôi co với gia đình chị Khuê, anh tìm anh Công hỏi han:
- Khuê đang ở đâu?
- Ở dưới suối vàng!
Anh Công thản nhiên đáp.
Anh Kiệt quát:
- Rốt cuộc các người giấu Khuê ở đâu?
- Ơ hay? Đã nói bao nhiêu lần rồi? Khuê không còn nữa! Đàn ông đàn ang, hỏi lằm hỏi lắm!
- Hỏi lằm hỏi lắm bởi vì có thằng xạo lằm xạo lắm chứ sao? Có bản lĩnh thì chơi bài ngửa luôn đi! Ông tưởng cái trò mèo của ông qua mắt được tôi hả? Có thể hồi xưa, đầu óc tôi có vấn đề, nhưng bây giờ thì không! Rõ ràng lúc tôi lật tấm vải trắng lên, Khuê vẫn còn thở.
- Đấy là ông mơ thôi! Khuê thực sự đã mất rồi.
- Khuê mất rồi mà ba mẹ Khuê vẫn cười ha hả suốt ngày được vậy hả? Khuê mất rồi mà chiều chiều ông Khá bà Ổn vẫn ra quán nước vối hóng chuyện à? Gia đình Khuê ghét tôi như xúc mứt đổ đi, nếu Khuê mất thật thì đời nào họ giao hũ ngọc cho tôi?
- Thì ông và Khuê đã ly hôn đâu? Ông vẫn là chồng của Khuê mà, không giao hũ ngọc cho ông thì giao cho ai?
- Giao cho tôi cái hũ ngọc đựng tro củi hả? Các người cũng tử tế quá cơ! Trò mèo! Lừa con nít à?
Anh Công không ngờ được anh Kiệt lại hết ngu nhanh đến vậy.
Anh đành khai thật:
- Kiệt! Tôi… tôi… cũng không hẳn là lừa ông đâu… Khuê của ngày xưa đúng là đã mất thật rồi.
Sau khi biết tin mình bị sảy thai, Khuê bị sang chấn tâm lý.
Ông cũng biết Khuê mong đứa trẻ này từ lâu lắm rồi mà.
Biết rõ rành rành giữ con sẽ nguy hiểm tới tính mạng nhưng cô ấy vẫn bất chấp.
Khuê hi vọng nhiều lắm… vậy mà…
Cổ họng anh Công nghẹn đắng.
Một lúc lâu sau, anh mới có thể nói tiếp:
- Khuê… bị mất ký ức mấy năm gần đây rồi.
Khuê không biết mình đã từng lấy chồng đâu, cô ấy vẫn tưởng mình mới về nước được vài tháng.
Người thân của Khuê ghét ông nên chẳng ai nhắc cho Khuê nhớ lại chuyện cũ cả.
Khuê chỉ biết tôi là bác sĩ thôi chứ không biết tôi là bạn của ông… bởi vì… trong ký ức của Khuê… ông không hề tồn tại.
Anh Công lấy trong hộc tủ quyển nhật ký của chị Khuê đưa cho anh Kiệt.
Tim anh Kiệt đau buốt.
Anh đã từng trông thấy quyển sổ này.
Vào ngày chị Khuê gặp nạn, nó bị dính máu đỏ rực.
Tấm đệm trắng cũng đỏ thẫm màu máu, một màu đỏ ghê rợn khiến anh rùng mình mỗi khi nhớ lại.
Hôm đó, anh quá hoảng loạn nên chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm tới quyển sổ.
Hôm nay, lật giở từng trang giấy, anh ước rằng mình có thể đọc được chút gì đó.
Tiếc rằng, chữ viết của chị dường như đã bị hoà vào máu, chỉ còn lại những mảng màu đỏ sẫm u ám.
- Tôi từng đem quyển sổ đi nhờ người ta khôi phục lại nội dung trong đó, nhưng họ bảo giấy bị hư hại gần hết rồi, chỉ khôi phục được có một đoạn ngắn thôi.
Anh Công vừa nói vừa đưa cho anh Kiệt trang giấy người ta viết lại theo trang nhật ký của chị Khuê:
“Kiệt! Em nhớ anh nhiều! Em chửa con của anh rồi! Rốt cuộc, cũng chửa được rồi anh ạ.
Rốt cuộc, em cũng không bị người đời chê cười là gái độc không con nữa rồi.
Em mừng quá đi mất thôi! Em biết anh ghét bỏ em, nhưng mà em… chẳng hiểu sao… em vẫn cảm thấy rất hạnh phúc vì giọt máu của anh đang lớn lên từng ngày trong em.”
Mắt anh Kiệt đỏ hoe.
Anh Công buồn bã bảo:
- Tôi đọc những dòng này cũng thấy đau lắm, đau bởi vì tôi biết rằng tôi vĩnh viễn sẽ không có được trái tim của Khuê.
Khuê hiện tại… đang làm việc ở khu nghỉ dưỡng của ông ở Mộc Châu.
- Ông đùa tôi đấy hả?
- Không đùa.
Ban đầu, tôi vốn chỉ định đưa Khuê tới Mộc Châu chơi cho khuây khoả thôi.
Ai ngờ lúc đi ngang qua khu nghỉ dưỡng của ông, Khuê liền nói Khuê có cảm xúc rất đặc biệt với nơi này và rất muốn sống ở đây.
Tôi đề nghị thuê một phòng cho Khuê ở đến bao giờ chán thì thôi.
Nhưng Khuê không chịu, trông thấy giấy tuyển dụng dán ở bảng tin ngoài cổng, Khuê liền vui vẻ đi vào trong xin việc.
Thế nào mà cái thằng quản lý lại đồng ý ngay lập tức, chắc mê gái đẹp ông ạ.
Tôi xót Khuê lắm nhưng lâu rồi mới thấy Khuê cười nên không nỡ ngăn cản.
Gia đình Khuê đều biết chuyện cả rồi, ai cũng bảo kệ, Khuê thích làm gì thì làm, Khuê vui là được.
- Ừ.
- Khuê của hiện tại khác xưa nhiều lắm.
Cô ấy ít nói, ít cười, ít bông đùa, tính cách trầm lặng hơn hẳn.
Tôi, Vinh và gia đình Khuê, không ai dám tin rằng một người luôn suy nghĩ tích cực như Khuê lại có thể tự dùng dao rạch vào lòng bàn tay.
Ngặt nỗi, tôi thuê người điều tra thì lại không phát hiện ra dấu vân tay của người lạ trong phòng Khuê.
Chuyện đã qua rồi, Khuê cũng đã quên rồi nên mọi người thống nhất cho qua.
Chỉ là… tôi… không biết được sự thật… trong lòng tôi thấy bức bối…
Anh Kiệt dạo này chỉ mải quan tâm tới việc chị Khuê đang ở đâu nên quên khuấy mất chuyện vì sao chị gặp nạn.
Bữa nay, nghe anh Công phân tích, anh Kiệt liền đoán được kẻ hại chị Khuê là ai.
Con đàn bà đó luôn cẩn thận như vậy, khả năng cao nó đã đeo găng tay khi đến thăm Khuê rồi.
Anh Kiệt uất nghẹn.
Cô ta hại anh, anh nhẫn nhịn được.
Cơ mà, một khi đã động tới người đàn bà của anh thì giống như chọc vào ổ kiến lửa trong lòng anh vậy.
Anh Kiệt hầm hầm lao đi tìm con đàn bà đó, nhưng anh chưa kịp bóp chết nó thì chú Dự đã từ đâu nhảy vào hỏi:
- Kiệt muốn dành cả kiếp sau để trả nợ nó à?
Anh Kiệt bần thần cả người.
Bấy giờ, anh mới nhận ra gương mặt chú Dự rất giống với gương mặt của thằng Dự trong giấc mơ của anh.
Nhờ có chú nhắc nhở, anh mới nhớ ra mình không