Trận phong ba này cuối cùng cũng lắng xuống sau một bài đăng Weibo của Kim Chung Nhân.
“Vốn dĩ bọn họ có yêu đương đâu, sao các bạn tức giận thế?”
Những lời này tựa như đánh thức người trong mộng, fan only của Phác Xán Liệt rối rít ý thức được, lúc này mà buông lời cay nghiệt với Biên Bá Hiền thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận cậu đã là bạn trai của Xán Liệt? Bằng không tại sao lại bảo là bị vứt bỏ?
Mà fan CP càng lặng lẽ tắt đài, vốn đã ship CP nên không được đòi hỏi hai bên, hơn nữa mọi thứ giữa họ đều là mình tưởng tượng mà ra, lần này chẳng qua là phơi bày cho bạn biết đó là giả thôi.
Người qua đường hóng phốt cũng đã mất hứng đối với chuyện này.
Cho nên, tiếp nối sự việc, bằng một cách kỳ diệu mà bộ phim càng thu hút nhiều người hâm mộ hơn.
Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền không bị bôi nhọ nữa cũng vui vẻ, sau khi nhận ra một vấn đề khác là lại bắt đầu khó chịu về đời người.
Mắc gì mình chịu bó tay còn một câu của Kim Chung Nhân đã có thể giải quyết?
Phác Xán Liệt tức tối lướt Weibo, gõ màn hình vang lạch cạch.
Không có bất kỳ điềm báo nào, một bài đăng gắn tag “Khai Bạch super topic” bỗng hấp dẫn sự chú ý của hắn.*Khai (kāi) đồng âm với Kai
“Mấy chế có cảm thấy trong câu của Tiểu Khai ẩn ý công bố chủ quyền không?”
Phác Xán Liệt đọc được dòng này mặt đầy dấu chấm hỏi.
Công bố chủ quyền? Trong đầu nhanh chóng thoáng qua những câu Biên Bá Hiền tốt thế này thế nọ mà Kim Chung Nhân từng nói, đột nhiên dâng trào chút nguy cơ, lập tức gọi điện thoại cho người ta.
“A lô?” Thanh âm của Kim Chung Nhân truyền tới từ loa, loáng thoáng còn chứa tiếng cười chưa kịp thu hồi.
Phác Xán Liệt lanh lẹ nắm bắt được, “Cậu đang làm gì đó?”
“Chuẩn bị đến công ty với anh Bá Hiền đây.”
Quả nhiên.
Mình không nhận nhầm giọng người ấy.
Tại sao có thể cười thoải mái với Kim Chung Nhân đến thế?
Phác Xán Liệt hơi hơi ghen tị, “Sao cậu đăng Weibo như vậy?”
“Các anh là bồ tèo tốt nhất của em, em giải thích giúp thôi.
Sao, nếu muốn cảm ơn em thì kêu ‘anh’ miếng đi.”
Nghe thấy ngữ điệu cà lơ phất phơ, Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm, “Xéo.”
Sao mình có thể quên Kim Chung Nhân chính là đứa thần kinh thô chứ? Cậu ấy đăng Weibo chỉ vì muốn giải thích thôi, sao lại đi tra cứu những lời đó liệu có mang nghĩa khác hay không làm gì.
Fan phủng thời nay, đầu óc drama quá!
Kim Chung Nhân nói chuyện điện thoại xong tâm trạng cực kỳ tốt, quơ quơ di động về phía Biên Bá Hiền, “Phác Xán Liệt gọi nè.”
“Ừ.” Biên Bá Hiền chẳng có h4m muốn tiếp lời chủ đề này.
“Tụi mình mới nói tới đâu nhỉ?”
“Em muốn ra ngoài tự mua nhà ở.”
“Ò ò đúng rồi.” Kim Chung Nhân khá phấn khích khi nghĩ đến chuyện sắp sở hữu nhà riêng, “Chắc em sẽ mua ở tiểu khu mới xây chỗ anh.”
Đằng trước tiểu khu nơi Biên Bá Hiền ở là dãy căn hộ, đi sâu vào chút là khu nhà lầu vừa mới hoàn công.
“Em mua phía sau?” Biên Bá Hiền ngạc nhiên “Chịu chi ghê ha.”
“Kiếm tiền để xài mà.” Kim Chung Nhân cười hí hửng, “Huống chi chẳng phải anh bảo hai tháng nay đang học nấu nướng sao, em rỗi cũng có thể tới ăn chùa luôn.”
“Tính toán hay đấy, anh không nấu cho em đâu.”
“Đừng mà anh.” Con ngươi Kim Chung Nhân đảo nhanh như chớp, “Mình thương lượng nha, em tới nhà anh ăn cơm, anh tới nhà em chơi game thì sao? Em dành một phòng riêng để lắp thiết bị xịn nhất luôn á.”
“Thật hả?” Biên Bá Hiền hơi động lòng rồi.
“Tất nhiên!”
“OK, đồng ý!”
Phác Xán Liệt cúp máy xong tâm trạng vẫn tệ như cũ, phẫn nộ cắn ngón tay.
Bao lâu Biên Bá Hiền không cười với mình rồi? Lần cuối, hình như là vào sinh nhật cậu ấy nhỉ?
Mỗi lúc nhớ tới ngày đó, Phác Xán Liệt đều hận không thể quay trở về tát bản thân mấy cái bạt tai.
Mình đã để lại cho Biên Bá Hiền một sinh nhật “khó quên” ha.
“Bzzz……” Điện thoại của Phác Xán Liệt chợt rung lên.
Hắn thấy số hiển thị bèn nhếch mép, “A lô? Chịu về rồi?”
“Chẳng phải đã tốt nghiệp sao? Huống hồ em nhớ mọi người.” Đầu dây bên kia cười ha hả.
“Ồ, cậu còn nhớ fan và đồng đội luôn à.”
“Xì, em vẫn nhớ mà.
Hơn nữa rõ ràng là em nâng tầm bản thân để mọi người thích em hơn nên mới đi nha!”
“Rồi.
Khi nào về?”
“Ngày mai.”
“…….” Phác Xán Liệt bỗng im lặng.
Lát sau mới chậm rãi mở miệng: “Ừ.
Mai gặp đi.
Dạo này anh có tâm sự.”
“Tâm sự với Chung Nhân kìa, trước đây anh có phải người hay kiềm nén đâu.”
Phác Xán Liệt nghĩ tới Kim Chung Nhân là bực.
Chuyện mình thích Biên Bá Hiền sao có thể nói với cậu ấy? Nếu không phải tại thằng khỉ đó thì mình đâu thành ra như này!
“… Vấn đề tình cảm, có liên quan đến Kim Chung Nhân.”
“Hả!” Đối phương nâng tông giọng cao vút, “Khoan khoan, để em tĩnh tâm cái.
Anh có vấn đề tình cảm, còn liên quan tới Chung Nhân.
Vậy là, anh thích cậu ấy hay người anh thích đang hẹn hò với cậu ấy?”
“Đều không phải.” Phác Xán Liệt day trán, “Mai cậu về hẵng nói.”
“Gợi chuyện dữ vậy! Người chỉ có sự nghiệp như anh cũng có vấn đề tình cảm á!”
“Ờ.”
“Không được không được, em phải liên lạc với quản lý đổi chuyến bay thành hôm nay, tò mò chết đi được, về rồi gặp nhá bái bai!”
Nghe ngữ điệu đổi xoành xoạch của người nọ, Phác Xán Liệt khá là bất đắc dĩ, chẳng biết nói chuyện này với gã liệu có đúng hay không.
Nhưng bên cạnh cũng không có người bạn nào thân thiết để bộc bạch nỗi lòng.
Haiz.
Phác Xán Liệt than thở, sao cạnh hắn