“Phác Xán Liệt ném bom!”
“À, yes!
Đến trận chung kết, chỉ còn lại Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt cùng một kẻ địch.
Biên Bá Hiền đã thấy quân thù nhưng hết bom bèn gửi gắm hy vọng vào Phác Xán Liệt.
Từ lúc bắt đầu chơi game tới giờ, lần đầu tiên Phác Xán Liệt nghe thấy Biên Bá Hiền nói chuyện với mình, lòng căng thẳng tay run run, góc nhìn màn hình vừa quay về phía Biên Bá Hiền một cái —— quả bom đã bị ném ra một cách bất cẩn.
Đi kèm một tiếng vang, Biên Bá Hiền bị nổ tan tành, kẻ địch cũng thuận lợi nắm được vị trí của họ, nã Phác Xán Liệt một phát bể đầu.
“…”
Phác Xán Liệt tự biết mình làm hỏng chuyện, chột dạ nhìn Biên Bá Hiền lom lom, người nọ đang chống đầu, im lặng dán mắt vào màn hình.
Nhận ra được áp suất thấp xung quanh cậu, Kim Chung Nhân gấp gáp bước ra giảng hòa: “Anh Xán Liệt chơi game lần đầu mà, giỏi lắm, tiếp tục nào tiếp tục nào.”
“Thôi,” Biên Bá Hiền hờ hững tháo tai nghe, chậm rãi đứng dậy: “Anh đi ngủ.”
Phác Xán Liệt luống cuống nhìn bóng lưng cậu, không dám lên tiếng.
Tận đến khi bóng dáng người nọ hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Kim Chung Nhân mới vỗ vai hắn: “Anh ơi, anh nát quá rồi.”
“Anh biết,” Phác Xán Liệt cúi đầu mất mát, “Nét bút thất bại duy nhất kiếp này của anh chính là không biết chơi game.”
“Ha ha…” Đối diện với sự tự luyến đột ngột của Phác Xán Liệt, Kim Chung Nhân không tiếp lời được chỉ cười gượng vài tiếng, đứng lên: “Em cũng đi ngủ đây.”
“Ừ.”
***
Phác Xán Liệt Tắm xong nằm trên giường, cầm di động bấm vào super topic Khai Bạch.
Quả thực shipper Khai Bạch đã thấy được hình của hắn, nhưng lại chẳng phải hiệu quả Phác Xán Liệt mong muốn.
“Thấy Weibo ai đó rồi, ờm… nói sao ta, Tiểu Khai đang lôi ông anh ra làm bức bình phong đó! Hai người trắng trợn quá chắc chắn sẽ bị công ty mắng, cho nên phải kêu ai đó ra! Nhất định là vậy!”
Là quỷ á.
Đọc bình luận hùa theo bên dưới, Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn mà dùng tài khoản “Biên Bá Hiền chỉ có thể là của Phác Xán Liệt” để trả lời: “Tại sao không phải là Kim Chung Nhân làm bình phong?”
Bình luận không mấy dịu dàng này lập tức bị bới móc:
“Gián cút đi.”
“Trở về cái chỗ rách của mi được chưa, bớt đến chỗ bọn này fj nhé.”
*fj: viết tắt của fēijī, fēijī (飞机) là máy bay, từ này dùng theo tiếng lóng là thẩm du, quay tay
“Xem ra có vài người chưa tỉnh, đúng là đám ship BE nhiều năm.”
Đủ loại bình luận, Phác Xán Liệt càng xem càng nổi cáu, tức giận xóa câu trả lời của mình, quăng điện thoại sang bên rồi bực bội.
Có lẽ do quá lâu không gặp, hôm nay tiếp xúc thế này, tình yêu trong lòng hắn ngày càng lan tràn.
Mắt liếc về phía cây đàn guitar dựng ở góc tường, Phác Xán Liệt ngồi dậy ngay tức khắc, ôm guitar lên giường.
“Bá Hiền, ngủ chưa?” Một tay hắn cầm guitar, một tay dè dặt gõ tường.
Biên Bá Hiền bị dọa giật mình.
Từ khoảnh khắc mở cửa chạm phải cặp mắt hoa đào của Phác Xán Liệt, cậu đã không kiềm được trái tim đập rộn, lúc chơi game cũng hồi hộp không thôi, dẫn đến việc chưa ăn được lần gà nào.
*ăn gà: chỉ việc thắng trong game PUBG, khi thắng màn hình sẽ hiện dòng “Winner winner chicken dinner”
Bỗng dưng nghe được tiếng gõ tường của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền thật sự không phản ứng kịp.
Qua hồi lâu, cậu mới gõ nhẹ một cái, tỏ ý mình đang ở đây.
Phác Xán Liệt phấn khởi cực kỳ, hắng giọng bắt đầu nói xin lỗi: “Xin lỗi Bá Hiền, lúc nãy tôi không cố ý, trình độ của tôi có nhiêu đó thôi.”
Biên Bá Hiền im lặng, chỉ lẳng lặng dựa vào tường.
Ngón tay Phác Xán Liệt chậm rãi gảy dây đàn, như thể cảm nhận được đối phương đang kề bên, tiếng ca trầm lắng bật ra bài hát từng hợp tác với Biên Bá Hiền.
Ánh đèn ảm đạm của phố đêm lẻn vào qua rèm cửa sổ, cả hai cùng áp lên mặt tường, một người dịu dàng hát, một người dần cất lời theo.
Biên Bá Hiền lắng nghe chất giọng quen thuộc bên kia, nhịp tim càng ngày càng nhanh, vệt đỏ ửng cũng bất giác leo lên cả vành tai.
Bản nhạc kết thúc, môi Phác Xán Liệt khép mở, ấp úng nói không nên lời: “Bá Hiền, tôi…”
Lời đã đến bên mép, hắn lại miễn cưỡng nuốt xuống.
Chuyện tỏ tình long trọng biết bao, nên nói trực tiếp ở một nơi đàng hoàng thì hơn.
Phác Xán Liệt đặt guitar xuống, nhìn chằm chằm vách tường, tựa như người nọ đang ở ngay trước mắt: “Chúng ta có thể quay về làm bạn không? Tôi xin lỗi về chuyện trước kia, là lỗi của tôi.”
Nghe thấy chữ “bạn”, Biên Bá Hiền chợt xuất hiện cảm giác mất mát chưa từng có, nhưng rất nhanh đã bị dằn xuống.
Được làm bạn là tốt lắm rồi, không phải sao, Biên Bá Hiền?
Tại căn phòng còn lại, Phác Xán Liệt bấu drap giường căng thẳng chờ đợi, sợ rằng phải nghe đáp án không mong muốn.
Nửa buổi vẫn chưa thấy động tĩnh, hắn sốt ruột ghé sát miệng vào tường: “Được không Bá Hiền, im lặng là coi như đồng ý nhé? Được không được không?”
Lần đầu tiên Biên Bá Hiền được chứng kiến một Phác Xán Liệt vô lại đến thế, thẹn tới mức đỏ mặt, rúc mình trong chăn, đôi mắt lấp lánh giữa màn đêm.
“Được không hả Bá Hiền?” Phác Xán Liệt vẫn gõ tường chẳng biết mỏi mệt.
“Cộc.”
Một tiếng gõ tường thanh thúy, thay cho thái độ của Biên Bá Hiền.
“Yeah!” Phác Xán Liệt hào hứng quá đỗi, suýt chút nhảy bắn lên, làm cái giường cũng rung theo.
Đại minh tinh debut nhiều năm nhận được vô số lời tỏ tình, bấy giờ lại âm thầm hú hét trên giường y chang một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chỉ vì người trong lòng chịu làm bạn với mình.
Vất vả lắm hắn mới bình tĩnh trở lại, ngồi về trên giường thật ngay ngắn, giả bộ điềm tĩnh mở miệng: “Ngủ ngon.”
Biên Bá Hiền nghẹn đỏ mặt ở trong chăn, lặng lẽ đáp: “Ngủ ngon, Xán Liệt.”
***
“Chào buổi sáng nha.” Phác Xán Liệt đã hòa thuận với người ta thành công nên phấn chấn dậy từ sớm, ông mặt trời còn chưa nhô cao đã ra ngoài mua điểm tâm, sau đó ngồi trước bàn ăn tha thiết chờ bạn fan nhỏ thức giấc.
“Chào buổi sáng.” Thấy Phác Xán Liệt chống cằm ngồi bên bàn, cơn ngái ngủ của Biên Bá Hiền lập tức bay biến, chẳng biết nghĩ tới điều gì, vành tai chuyển đỏ cũng có thể thấy bằng mắt thường.
Cậu rảo bước đến ngồi xuống, cẩn trọng cúi đầu.
“Muốn ăn cái gì? Tự