Phác Xán Liệt nói năng thật lòng, Biên Bá Hiền không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, lập tức giơ chăn lên chặn giữa hai người, che tầm mắt của họ, “Anh… anh mau mặc đồ vào đi.
”
“Không được,” Phác Xán Liệt núp sau tấm chăn cười khẽ, “Anh còn chưa thấy của em mà…” Hắn cố ý giở trò lưu manh, kéo dài giọng nhưng không nói là ‘thấy’ cái gì.
“Phác Xán Liệt!” Biên Bá Hiền hiểu ý hắn, ngữ điệu vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Haiz, cứ cảm giác đã bỏ lỡ cái gì ấy, chẳng có sức thay quần áo luôn.
” Thanh âm Phác Xán Liệt ngập mùi tiếc nuối.
“Kh-không có,” Biên Bá Hiền lắp ba lắp bắp, “T-tỉnh rượu rồi, c-cái ấy hết nóng rồi…”
“Phải làm sao đây?” Phác Xán Liệt duỗi ngón tay chọt chọt chăn, “Cứ cảm giác đã bỏ lỡ gì đó, cả người mệt mỏi lắm.
”
“L-lần sau đi.
” Biên Bá Hiền nói xong cũng hối hận, chỉ muốn đào cái hố để chui xuống, mình nói cái qué gì vậy!
Phác Xán Liệt không nhịn được cười thành tiếng, vươn qua lớp chăn vò mái tóc vốn đã rối như cái tổ quạ của Biên Bá Hiền, kế đó lăn một vòng xuống giường, trong giọng nói là niềm sung sướng khó giấu, “Chắc chắn lần sau nha!”
***
Bầu trời dần phất phơ mưa phùn, đan chồng chéo rồi đập lên cửa sổ, quấy nhiễu thế giới rạch ròi bất kham.
Phác Xán Liệt tìm bừa áo thun trắng trong tủ nhà Biên Bá Hiền, tròng vào, ánh mắt mải dính lên cái người vừa bước ra từ phòng tắm.
Tóc Biên Bá Hiền hãy còn nhỏ nước, bị hơi nóng xông quá lâu nên mặt đỏ bừng.
“Để anh để anh.
” Phác Xán Liệt vồn vã cướp lấy khăn lông trong tay cậu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Anh lau cho em.
”
“Em tự làm.
” Biên Bá Hiền vẫn hơi ngượng ngùng.
“Chuyện cỏn con ấy mà, nhanh nào.
” Hắn chẳng đợi người ta phản ứng, không nhiều lời đã nắm cổ tay Biên Bá Hiền kéo vào lòng.
“Về sau cũng muốn lau tóc cho em mỗi ngày.
” Tay Phác Xán Liệt vuốt chậm rãi trên đầu cậu, trong giọng điệu là sự dịu dàng khó tả.
“… Bàn sau đi.
” Biên Bá Hiền cụp mắt, không dám cân nhắc quá nhiều về chuyện tương lai.
“Ừ, còn nhiều cơ hội.
” Phác Xán Liệt không vội, hắn biết mình đã gây ra hàng tá sai lầm, nói những lời khốn kiếp, không thể nào khiến Biên Bá Hiền chấp nhận mình ngay lập tức.
Nhưng, hắn tin có một ngày, Biên Bá Hiền sẽ tha thứ cho mình.
Hắn có thể chờ, vô luận là bao lâu.
Tắt máy sấy, Phác Xán Liệt không quên vò đỉnh đầu người kia, tới khi rối mù rồi hắn mới tút tát vuốt lại.
“Đừng xoa đầu em hoài…” Thanh âm Biên Bá Hiền nho nhỏ, tay bất giác sờ tóc mình.
“Dù không sờ cũng không cao lên được nữa.
” Phác Xán Liệt rắp tâm trêu cậu.
“Không cho nhắc chiều cao của em!” Biên Bá Hiền dí dí nắm đấm, vờ đánh về phía hắn nhưng chẳng mang theo chút lực nào.
“Á.
” Rõ ràng chỉ có xíu lực, lại chọc cho Phác Xán Liệt ré lên.
“Sao vậy?” Biên Bá Hiền lập tức lo lắng.
“Tối qua bất cẩn bị quỷ say cắn, hôm nay còn bị ẻm đánh nữa, đau lắm.
”
Tầm mắt Biên Bá Hiền mất tự chủ liếc đến xương quai xanh Phác Xán Liệt, vết cắn ửng đỏ lộ ra phân nửa khỏi cổ áo trắng.
“Khụ,” Cậu ho khẽ, dời đường nhìn một cách mất tự nhiên, “Xin lỗi ạ.
”
“Chỉ xin lỗi thôi hả?” Phác Xán Liệt nhướng mày, nhếch khóe miệng nhìn Biên Bá Hiền.
“Chứ sao? Anh đâu phải người hẹp hòi…” Cậu lẩm bẩm, âm lượng càng ngày càng nhỏ.
Phác Xán Liệt làm bộ ấm ức, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh hẹp hòi đấy, sao nào?
“Dù gì đã cắn rồi, em bó tay, cũng đâu thể để anh cắn lại đâu.
” Biên Bá Hiền chỉ định khách sáo, ai dè đối phương lại không biết xấu hổ mà đồng ý ngay, “Được chứ.
”
Quả thực không lường được câu trả lời của hắn, Biên Bá Hiền trợn to mắt, “Cái gì?!”
“Cắn lại á.
” Phác Xán Liệt đáp với vẻ mặt hiển nhiên.
“Không được không được không được.
” Biên Bá Hiền hốt hoảng khua tay.
“Tại sao không được?”
“Thì không được đó!” Biên Bá Hiền từ chối rất nhanh.
“Thôi vậy.
” Giọng Phác Xán Liệt có phần cô đơn, cúi đầu kéo cổ áo, ngón tay chạm nhẹ vào nơi bị cắn, “Đành chụp hình chỗ này thôi, kể với fan tối qua em không nhịn được đã cắn anh.
”
“Cái cái cái này càng không được! Sao có thể nói thế!”
Trên xương quai xanh có vết cắn, nhìn thế nào cũng thấy mùi vị mờ ám, huống chi Phác Xán Liệt còn đặc biệt tăng thêm từ hạn định “tối qua”, nào có thể làm người ta không nghĩ bậy?
“Lẽ nào có gì sai?” Phác Xán Liệt chớp chớp mắt với cậu, nét mặt đơn thuần, “Sự thật là em không nhịn được cắn anh mà.
”
Sự lưu manh của hắn vượt qua hẳn những gì Biên Bá Hiền tưởng tượng, cậu cắn nghiền môi dưới, nói với Phác Xán Liệt: “Vậy thỏa thuận nha, em để anh cắn lại, anh không được đăng nữa.
”
“Được.
” Phác Xán Liệt nhìn bạn fan nhỏ nhà mình đang nhắm chặt mắt thấy chết không sợ, cảm thấy buồn cười quá đỗi, bèn ghé tới, “Vậy anh làm nha.
”
Hắn từ từ tới gần, tốc độ cực chậm, áp đầu vào hõm cổ Biên Bá Hiền, chẳng làm ra hành động gì mà chỉ nhẹ nhàng hít thở.
“Anh nhanh coi.
” Hô hấp ấm áp của Phác Xán Liệt phả qua làn da nhạy cảm, khiến hàng mi Biên Bá Hiền rung rung.
“Đừng vội.
” Tông giọng hắn vừa trầm vừa khàn, ghé lại gần hơn chút, một tay chạm vào dái tai Biên Bá Hiền xoa nắn đầy dịu dàng.
“Ưm…” Dưới sự kích thích mãnh liệt, Biên Bá Hiền khó kiềm nổi rên rỉ thành tiếng, thời điểm cảm nhận được hơi thở dồn dập bởi nụ cười khẽ của Phác Xán Liệt liền hoàn hồn, bịt miệng, toàn thân đều run rẩy.
Phác Xán Liệt hết sức hài lòng đối với phản ứng của cậu, chậm rãi cắn lên da thịt mềm, từ từ ma sát chẳng dùng lực là bao.
Ngón chân Biên Bá Hiền co quắp, gắt gao nghiến răng nhằm tránh phát ra âm thanh.
Phác Xán Liệt nổi ý cố tình trêu ghẹo cậu, khẽ liếm phần thịt giữa hàm răng, tay day dái tai cũng không nặng không nhẹ.
Biên Bá Hiền căng cứng người, sắc mặt đã đỏ thành màu máu, chẳng rõ vì nguyên nhân