3 năm sau.
Giờ tôi vẫn đang 27 tuổi xuân, phải 7 tháng nữa mới 28 thì Vương Thư đã chạm ngưỡng 30. Ai kêu hắn sinh sớm làm chi ╮(╯▽╰)╭.
Hahahaha năm sinh chênh nhau 2 năm thế nhưng khoảng cách giữa tuổi 27 và 30 như kiểu dài ngang cả một thập kỉ vậy đó.
Tôi hào hứng thay hắn thổi tắt cây nến được đính trên đỉnh số 30.
"Nào nào tình nhân già, anh có muốn phát biểu cảm nghĩ gì không?"
Hắn phũ phàng gạt cái mic giấy của tôi ra. Lạnh lùng cầm hẳn con dao kim loại thay vì dao nhựa để cắt bánh.
Bánh này mang tiếng là bánh phủ socola mà chẳng ngọt ngào chút nào. Mợ nó cái tên Thư này, bảo với tôi là thích socola làm tôi choáng một hồi. Xong, xếp hàng 2 tiếng để mua về thì lại hoạnh họe đòi socola 90% cacao làm tôi tức ói máu lại phải chạy đi mua cái khác.
Cái bánh này có nét giống Vương Thư lắm nhá, thoạt nhìn ngon phát thèm nhưng thật ra vị lại như hạch. Hiếm người nuốt nổi.
Mà cái bánh Vương Thư này bên ngoài hoàn hảo, hào nhoáng nhưng chắc mỗi mình tôi mới đủ can đảm rước về, cơ mà, không dám ăn đâu...
Tôi tuổi mùi còn hắn tuổi rắn. Thảo nào tôi ngây thơ dễ lừa như con dê còn hắn rắp tâm rắn rết khó ưa.
"Con rắn nhìn ngộ ghê á. Cho em ăn thử con rắn phát."
Cái thìa của tôi mới chìa ra muốn cắt xén thì bị hắn giật mất.
"Béo chó rồi. Ăn ít thôi."
"Béo chó cái lông!! Anh mới béo!! Cả nhà anh béo!!"
Hừm.
Tôi cao 1m70 nặng 63 kg mà còn bị kêu béo??
Cân đối! Người ta gọi đó là cân đối!
"Ăn không?"
Sao? Nghĩ tôi dễ dỗ vậy à?
Anh tưởng tôi là loại người dễ dãi cứ xòe miếng ăn ra là tôi sẽ vẫy đuôi vui mừng à?
Đúng rồi đấy.
"Aaaaaaaaaaaa~"
Một tay tôi khép hai ngón che ngang mắt chống nhục, tay kia cầm lấy cổ tay hắn, cố gắng kéo cái tay đang cầm thìa đến gần miệng mình.
Mùi socola thơm ngào ngạt xông vào mũi tôi, cái vị đăng đắng chạm đến đầu lưỡi.
Cố gắng mấy cũng không nuốt nổi, tôi quyết định nhổ ra. Ai ngờ, vừa đẩy tay hắn ra thì hắn lại vặn lại bắt lấy tay tôi.
Vừa mới bỏ tay che mắt ra đã thấy cái mặt của hắn sát sàn sạt.
Hí hí tính hôn người ta đây mà ≧﹏≦.
"Nuốt. Cấm nhổ."
Ánh mắt rất căng, y hệt mấy anh xã hội xanh, nhầm, xã hội đen lúc chém mướn khiến tôi không khỏi sợ hãi, bất giác nuốt trôi miếng bánh nhỏ.
".... Ực. Khụ, khụ, c... cứu..."
Thế là sổ tay của tôi lại thêm vài dòng: Vương Thư ghét thứ mình thích bị sỉ nhục. Ghét cũng chỉ được giấu trong lòng, tránh công khai dưới mọi hình thức.
Đêm đó, hai đứa cùng thức để hưởng trọn vẹn ngày này.
Tự dưng hắn nói với tôi: Đây là lần đầu tiên được tổ chức sinh nhật.
Tôi cảm động: Thương Thư quá đi.
Hắn nói: Được tổ chức sinh nhật đơn giản như thế này là lần đầu.
Tôi nghiêng người sang một bên, đưa lưng đối diện mặt hắn, nói: Ờ, hay rồi. Em đây không với nổi Thư đại gia, Thư đại gia đó giờ toàn được tổ chức xa cmn xỉ. Hahaha. Tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.
Từ sau, vòng tay của hắn choàng tới ôm cổ tôi. Đầu tôi dựa vào tấm ngực của hắn, hắn lại theo thói quen kề cằm lên đỉnh đầu tôi.
Tay tôi nắm lấy hai bàn tay hắn.
"Em không biết 30 năm nữa chúng mình sẽ ra sao. Em không biết khi đã già chúng ta trông thế nào. Em sợ anh đi trước em..."
Bàn tay của hắn che ngang mắt tôi để ngăn đi những giọt nước mắt lăn dài
"Anh có thể chửi em ngu. Em cũng không biết vì sao em lo lắng như thế. Chỉ là hôm nay lúc đi trả lại bánh, em thấy một cụ già đang xếp hàng tận cuối, chắc lúc đến lượt cũng hết hàng. Thế nên em mới ra bảo với cụ nếu hợp vị thì cụ cứ lấy bánh của em. Chần chừ mãi cụ mới đồng ý, thấy cụ đi chống gậy, em sợ cụ đi bộ xa nên mới lái xe giúp đi. Đến lúc cụ bảo cho dừng ở nghĩa trang thì em mới.... biết."
Mũi tôi nghẹt lại, tôi cố gắng hít sâu mấy cái.
"Cụ bảo bà là tình đầu cũng là tình cuối của cụ. Bà.... đã mất hơn 10 năm rồi, thế là cũng hơn 10 năm cụ đến đây mang bánh sinh nhật cho bà. Cụ tự hỏi không biết còn có thể gắng thêm... 10 năm nữa mang bánh cho bà hay...."
Tôi muốn che miệng để ngăn tiếng khóc nhưng hắn lại không cho. Hắn bảo cứ khóc thoải mái rửa mắt cũng được.
Thật sự là tôi sợ, tôi không muốn nghĩ tiếp nhưng càng không nghĩ thì chẳng khác nào chỉ muốn trốn tránh sự thật. Sự thật là chúng tôi không thể trường tồn vĩnh cửu.
Nếu như hắn mất thì tôi biết làm gì? Tôi có đủ mạnh mẽ như ông cụ kia không? Và nếu như tôi mất đi thì hắn sẽ ra sao?
Càng nghĩ lại càng thấy xót lòng.
"Chúng ta sẽ già, sẽ chết, cuộc đời này sẽ
hết. Nhưng trước hết cứ biết rằng tình yêu của chúng ta là bất diệt. Ngủ ngoan."
Tựa như khẳng định ngọt ngào nhất thế gian, từng câu từng chữ vỗ về ru ngủ tôi. Đưa tôi chìm vào mộng đẹp.
__________________ _________________
Rồi một đêm nọ.
Nghe thấy tiếng chuông bấm liên hồi, tôi vội vàng ra mở cửa thì thấy Vương Thư như vừa lội ra từ màn mưa.
"Em dắt cô bé này đến nhà tắm đi."
Nhìn thấy lưng hắn cộm lên, ra là hắn cõng một bé gái rồi mới choàng cái áo măng-tô to sụ để tránh mưa.
Đứa bé này phỏng chừng 11, 12 tuổi. Ở cái độ tuổi hồn nhiên như thế mà đôi mắt nó lại phủ đầy phiền muộn.
"Đây nhé, cứ lên tầng hai rồi rẽ sang trái sẽ thấy."
Không phải tôi không muốn giúp tận tình, mà thấy con bé cũng thuộc dạng mạnh mẽ nên cho nó tự túc. Còn mình thì giúp hắn thay áo ngoài với cầm hộ cặp.
Vương Thư những năm này dường như phải quay về với cái nghiệp cũ. Vì lão Sở đã suy yếu rõ rệt, mình Vương Ngân không thể gánh.
"Anh ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Mì tôm nhá?" - Tôi lỡ miệng, xong, nhanh chóng sửa lại - "Cháo nhé?"
"Cơm."
Bình thường tôi sẽ phản bác lại, nhưng nghĩ cô bé kia chắc cũng chưa ăn gì nên cũng gật đầu nghe theo. May mà tủ lạnh vẫn còn trữ đủ rau quả, thịt cá.
Sau một hồi hì hục, kế chỉ cần hầm lại canh cá nữa là xong.
Chợt có giọng trẻ con trong veo vang lên.
"Chú ơi."
Vì nhóc con này chỉ cao đến hơn eo tôi một chút nên tôi quyết định ngồi xổm xuống nói chuyện cho tiện.
"Sao?"
"Con cám ơn chú."
Trời ơi.
Ai đã ban phát thiên sứ này xuống nhân gian??
Giá như đứa học sinh nào của tôi cũng ngọt ngào đáng yêu như thế thì tôi tình nguyện dạy không công đó!!
Xoa xoa đầu nhóc, tôi nhắc nó ra ngoài ngồi đợi với chú Thư một chút, thì nhóc lại lăng xăng muốn bê thức ăn giúp tôi.
Thế là tôi để cho nó bê đĩa rau ra trước còn mình mang đĩa cá rán ra sau.
"Thu Sơ??? Cô đến lúc nào thế?"
"Tôi theo sau lão Thư vào đây mà. Chả qua trong mắt anh chỉ có chồng yêu thôi, mắt tự động cho lu mờ bánh bèo như tôi chứ sao nữa. À tôi không ăn đâu, không cần chuẩn bị thêm."
Cười hì hì vài cái để xí xóa, tôi cẩn thận đặt đĩa xuống.
Cô bé kia thấy Thu Sơ thì xoắn xuýt, vội đi đến núp đằng sau.
"Anh Tâm cũng ngồi xuống nói chuyện đi."
Thế là tôi ngồi xuống.
"Thật ra cũng bàn xong với lão Thư rồi, chỉ chờ ý kiến của anh thôi."
Tôi, tôi là nhân vật chính của truyện mà? Sao luôn là đứa biết cuối cùng thế?
Sao mấy người cứ thông đồng trước rồi mới hỏi tôi sau?
"Anh có thể nhận nuôi cô bé này không? Về lai lịch cũng đã bàn giao xong rồi, anh cứ yên tâm đi. Giờ chỉ muốn biết anh có thể hay không thể h--"
"Muốn. Hãy để tôi..."
Vương Thư chỉ bảo qua với tôi là gia đình cô bé này là người quen của Thu Sơ đã mất, trước lúc mất, họ không muốn gửi con gái vào trại mồ côi nào hết. Muốn nó được hưởng sự chăm sóc đầy đủ như bao đứa trẻ khác nên mới nhờ người nhận nuôi.
Thật may đứa bé không ghét tôi, chỉ là còn lạ lẫm không quen.
Tôi hỏi nó tên thì nó lắc đầu bảo không có, bảo là toàn được gọi là "Ê, con nhóc". Thế mới lạ, bố mẹ nó cũng vui tính thật.
"Anh đặt tên cô nhóc này là gì vậy?"
"Sở Thư Tâm Quân."
What? Vừa dài vừa khô khan.
"Cái tên kiểu hợi gì vậy? Hay đặt là Gia Minh Vương nha?"
Cũng may là hắn không gạt bỏ ý kiến của tôi mà duyệt qua luôn.
Đúng là thế, nó không nên mang họ Sở.
Và từ đây chúng tôi vừa tròn một nhà ba người.