3 năm sau.
"Con nói cái gì?"
Tôi buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi Minh Vương.
"Con muốn học trường X."
"Cá--"
Vương Thư ngồi bên kéo tôi ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi con bé.
"Tại sao?"
"Tại vì thằng Tú học trường X, con thích nó."
"Cái g--"
Hắn lại kéo tôi ngồi xuống, nhàn nhạt đồng ý.
"Được."
What!! Uhhhh what!!!
Tại sao là chủ gia đình mà tôi lại không có chút uy quyền nào vậy??
Thế bất nào tên Thư kia lại có thể tự mình quyết định như đúng rồi?
Còn con bé kia nữa, căn bản nãy giờ nó chỉ hỏi mỗi ý kiến hắn đúng không?
À à cái thằng Tú mất nết, dám quyến rũ con gái ông.
Con bé đáng lẽ sẽ được tuyển thẳng vào trường chuyên, thế nhưng chỉ vì cái thằng nhóc này mà nó lại chọn cái trường bình thường kia!!
Trời ơi ba tuổi ranh yêu đương cái quỷ quái gì chứ!!
Đêm hôm đó tôi dỗi Vương Thư. Đi vào phòng ngủ đã thấy hắn đang nằm trên giường đọc sách.
"Cút ra ngoài ngủ mau!!" - Tôi cao giọng ra lệnh.
Không thèm liếc mắt nhìn tôi, tên khốn đó vẫn chăm chú đọc sách.
"Tôi bảo cút ra ngòa--"
Cái gối bông bay vút tới đập bốp vào mặt tôi.
"Hahaha!! Tôi tha cho anh đó! Thích thì ông đây ngủ phòng khách! Hứ!"
Đi đến kéo cái chăn hắn đang đắp, vơ thêm cái gối hắn đang dựa, tôi ôm cả cục tức dậm chân bịch bịch đi ra ngoài.
Đi đến cửa thì hắn đã vội cất tiếng gọi níu lại bước chân tôi.
"Tâm."
Hahaha mau quỳ xuống liếm chân ta thì ta mới suy nghĩ lại nghe chưa?
Tôi xoay lại, mặt hất lên thật sang chản--
"Ôm theo và cút."
Ấm ức cúi xuống bế bé gấu bông nâu nâu cute moe moe lên, tôi trừng đôi mắt đầy thù hận lên cái thằng khốn nạn kia.
Rồi tôi sẽ kiện hắn vì tội cố ý gây thương tích và sỉ nhục danh dự người bạn thân thiết của tôi.
Hôn hôn vài cái iu thương lên đầu gấu bự, tôi khệ nệ bê nó ra ngoài.
Quẳng nó lên sofa, tôi an tâm nằm dựa mình vào lòng gấu, buồn chán bật TV lên xem.
Nghĩ nghĩ thì thấy tức anh ách, lại quẹt quẹt cái dép trở về phòng ngủ.
"Rồi sẽ có ngày tôi li dị anh!!"
Nhanh tay đóng cửa, suýt thì trúng thêm cái gối nữa vô mặt.
Sau đó tôi lại từ từ he hé cửa ngó vào trong, nhỏ giọng nói vào.
"Bao giờ thấy cô đơn thì mau ra dỗ tôi đó. Đồ khốn."
Quay trở lại sofa, tôi lại tranh thủ sờ soạn em gấu bông thân yêu.
Lúc này trên TV đang chiếu cảnh phim đầy ướt át.
Nam chính cũng nữ chính đứng dưới hàng mưa nặng hạt.
Nam chính: Tôi đã không còn yêu cô nữa rồi.
Nữ chính: Mồn lá? Tại sao anh lại nói như vậy... [Cô ta ôm mặt, tranh thủ đi đến áp mặt vào ngực nam chính].
Nam chính: Ngay từ đầu tôi chỉ muốn chơi đùa cô thôi! [Anh ta đẩy nữ chính đang sàm sỡ mình].
Nữ chính: Có thể nói cho em nghe lí do thật sự không?
Nét mặt nam chính co lại đau đớn, thăng này dang hai tay rồi rống lên như chó điên, làm màu hết sức. Nữ chính được dịp lao vào ôm nam chính.
Nam chính cảm động ôm lại nữ chính.
Để rồi "xoạt", một tờ giấy từ ếu đâu rơi ra.
Nữ 9 nhặt lên tờ giấy đó rồi sững sờ.
Nam chính: Anh bị HIV.
Nữ chính: Sao anh không nói sớm hơn chứ? Được rồi, em chấp nhận li hôn, chào anh. Ụ pa, sa rang hê.
Nữ chính chạy đi, khóc ròng ròng. Nam chính nhìn dáng nữ chính dần biến mất mà càng xót lòng.
Kết thúc đoạn phim ngắn là thằng già lạ hoắc lạ huơ nói: Vì hạnh phúc của bản thân và mọi người, hãy tin dùng nhãn hiệu Ba con sâu Chim Sun Sun.
Ơ đệt? Nãy giờ tôi xem quảng cáo à?
Vơ lấy khăn giấy chấm chấm nước mắt, tôi cho chuyển kênh.
"Wao!! Chị ăn gì mà đẹp thế??"
"Vì chị tin dùng Ô Mô cho quần áo trắng sạch tinh tươm!"
Thế là bà này ăn bột giặt à? Trả lời liên quan vãi.
Cho chuyển thêm mấy kênh nữa. Cái nào cũng nhảm nhí thấy má.
Ngáp dài một hơi, đang định tắt TV thì tự dưng màn hình chuyển sang bộ phim kinh dị nào đó.
Con quỷ một mắt ba cái miệng, máu từ kẽ răng cứ chảy ròng ròng dán sát vào cái màn hình. Rồi mắt nó long sòng sọc đảo lên xuống.
Tôi hét toáng lên, ôm theo bé gấu chạy ra phòng ngủ. Vặn tay nắm mà không mở được.
"Thư Thư!! Cứu!! Cứu!!! Hey hey mở cửa đi!! Huhu!! Em xin anh đấy!! Huhu!!!!! THƯ ƠI CỨUUUUUUUU!!"
Tiếng thét khản giọng của con quỷ càng lúc càng náo loạn khiến tim tôi muốn rớt ra ngoài.
Tôi suy sụp khụy xuống.
"Thư ơi.. em khó thở quá..."
Lập tức cửa phòng mở, tôi chờ thế bay vào, ôm hắn khư khư.
Chắc vì quá sợ hãi mà nước mắt chảy ra lúc nào không hay.
Khịt khịt cái mũi, tôi run rẩy lật bật.
Vương Thư một tay vòng qua ôm tôi, tay kia
xoa xoa đầu tôi.
"Nín xem nào." - Đoạn, hắn đi ra tắt TV rồi bê thêm chăn gối trở về phòng.
Trên giường, tôi nằm sấp lên người hắn, đầu nghiêng sang một bên để tai vừa vặn áp lên ngực trái hắn.
Tim hắn khi nãy đập nhanh lắm, tưởng còn nhanh hơn nhịp tim tôi lúc sợ hãi.
Hai tay tôi âu yếm vòng qua cổ hắn, hắn thì vòng ra sau tiếp tục đọc sách.
"Tôi nói nhá, tôi chưa hết giận anh đâu."
Xoạt tiếng lật trang sách.
"Ha ha."
Hừ một tiếng, tôi kéo dịch người lên, để trán gần sát cằm hắn.
Tôi hơi nghiêng đầu rồi vươn lưỡi chạm nhẹ lên yết hầu hắn. Rồi kéo lê xuống chạm đến xương đòn đang nổi lên, mút nhẹ một cái.
Hắn đặt sách sang một bên, rồi bàn tay hắn nắm lấy cằm tôi khẽ đẩy lên.
Nhắm hờ mắt, Vương Thư chậm rãi đặt lên môi tôi cái hôn. Sau đó ngậm lấy môi dưới của tôi mà nhấm nháp như đang thưởng thức một chiếc kẹo mềm. Dạo đầu của nụ hôn chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi ngây ngất. Đến độ còn tự hỏi hắn đưa lưỡi của hắn tiến vào khoang miệng tôi từ lúc nào.
Hai đầu lưỡi chạm nhau, vờn lấy nhau, tựa như hai người đang say mê dập dìu nhảy điệu tango đầy nóng bỏng với nhau.
Trong khi cả người tôi nôn nôn nóng nóng, tay chân sờ loạn xạ thì Vương Thư vẫn bình thản trườn tay chạm vào ngực tôi từ chỗ hở phần cổ áo đang mở rộng.
Dù được vuốt ve nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn không sao chai lì cảm giác được, vẫn cứ giật giật nẩy người lên rồi nhanh chóng mềm nhũn người. Mặc kệ hắn lộng hành.
Đèn tắt, hai người quấn quít bên nhau vui vẻ.
__________________________________
Đằng sau:
Vương Thư từng bắt gặp cảnh Minh Vương nói chuyện với chàng trai nào đó.
Chàng trai này thoạt nhìn khôi ngô sáng sủa mà khi nói chuyện với con bé thì cứ cong người ngây ngốc.
Khi con bé muốn vào trường bình dân vì một người(hắn nghĩ chính là thằng bé nọ), hắn chợt thấy bản thân mình ngày trước.
Nếu như ngày ấy bố Vũ cho hắn một suất tống đi du học dài hạn, có lẽ khi trở về tên Tâm ngố đã có bạn gái mất rồi. Hắn cảm thấy may mắn.
Nên mới dễ dàng đồng ý cho Minh Vương.
Xong, gần đi ngủ thì tên Tâm kia lại bắt đầu dở dở ương ương. Chuyện cơm bữa, mỗi cái vở vợ giận chồng vô tâm mà diễn đi diễn lại.
Mà hắn lại không muốn hạ sĩ diện đi cầu xin cái thằng hâm đơ này. Mơ đi diễm.
Nằm đọc sách một lúc thì thấy chan chán, hắn vơ lấy cái smartphone, bật lên một đoạn phim kinh dị rồi kết nối với smartTV.
Thế nên màn hình TV mới đột ngột phát cảnh phim kinh dị dọa Phong Tâm bay vía.
Nhưng sau lần này hắn nghĩ sẽ không lấy cái kinh dị ra đùa cái tên ngố này lần nữa.
Gì mà dọa cậu sợ mà hắn còn sợ hơn.
Biết làm sao đây khi 3 năm sau, hắn lại dọa cậu phát nữa.
Chỉ tội tên ngố sẽ không bao giờ biết hắn mới chính là con quỷ đáng sợ nhất luôn ngự trị trong lòng cậu.______________________________
Sơ:
Gì chứ hồi nhỏ ông anh Sơ dọa Sơ suýt tè đó =)))) Mẹ đánh cho sưng mông mà ổng vẫn nhây.