Mộc Cẩn nhớ tới lúc mình vừa xuyên tới, cậu cảm thấy hình như cái hệ thống này cũng không đáng tin tưởng cho lắm.Thế mà lại cho cậu xuyên đến một cái thôn hẻo lánh.Đừng nói là vào trong cung, ngay cả kinh thành cũng không có tí xíu quan hệ nào.Còn bám vào người một thiếu niên vừa chết, mất đi cha mẹ bị người thân khinh thường nhục nhã.Nếu hệ thống biết Mộc Cẩm đang thầm mắng mình chắc nó phải tủi thân lắm.Bản thân nó chỉ là một cái hệ thống linh khí trong một thế giới nhỏ. Đột nhiên đi vào giữa muôn vàn thế giới như này, nó cũng cần có thời gian thích ứng chứ.Cũng may Mộc Cẩm vừa xử lý xong chuyện của mình thì Sùng Minh chân nhân tìm tới.Nghĩ đến chính mình phí bao nhiêu công sức mới giúp đỡ nguyên chủ trừng phạt đám người trước kia nhục nhã hắn. Cuối cùng lại bị đám ngu dân đó nói thành bất hiếu điềm xấu.Lúc gặp Sùng Minh chân nhân, Mộc Cẩm thật sự cảm thấy hơi có ngoài ý muốn. Thế giới bình thường như vậy mà lại tồn tại người tu hành.Tuy rằng đối phương chỉ hiểu được một chút bên ngoài nhưng lại nhận ra thần hồn của cậu không phải của nguyên chủ, còn gọi cậu là thượng tiên.Cảm nhận của cậu về Sùng Minh chân nhân cũng không tồi.Nếu đối phương đã chủ động tới giúp mình, như vậy, cậu cũng nhất định sẽ không bủn xỉn.Đến lúc đó tặng cho ông ấy vài quyển sách tu hành là được.Tuy tư chất của Sùng Minh chân nhân không đủ để thành tiên, nhưng kéo dài tuổi thọ hơn một trăm thì không có vấn đề gì.Mộc Cẩm vừa suy nghĩ vừa thong thả đi tới cửa cung.Quả nhiên nhùn thấy Sùng Minh chân nhân đang nhìn xung quanh cùng với cung nhân mồ hôi đầy đầu không biết làm thế nào.Cũng may Sùng Minh chân nhân biết nếu Mộc Cẩm muốn đi thì không có ai cản được cậu. Cho nên ông cũng không có trách tội cung nhân kia.Nhưng dù vậy, vị công công kia thoạt nhìn vẫn rất là thấp thỏm.Mộc Cẩm âm thầm nói tiếng xin lỗi trong lòng rồi cười tủm tỉm đi tới.Cậu vỗ vỗ bả vai vị công công đó rồi nói với Sùng Minh chân nhân: “Sư phụ ngài tới rồi.”“Ngài không trách tội vị công công này chứ, hắn rất để ý tới ta. Là do ta ham chơi tự mình trộm chạy đi, chuyện không liên quan tới vị công công nàu!”Sùng Minh chân nhân nghe vậy gật gật đầu, ra vẻ cao thâm nói: “Vi sư tất nhiên là biết, làm phiền vị công công này.”Dứt lời, quốc sư và Mộc Cẩm cùng nhau bước lên xe bò rời khỏi hoàng cung.Trên đường trở về, Sùng Minh chân nhân đang lau mồ hôi trên thái dương lại thấy Mộc Cẩm đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm.Ông thử thăm dò: “Không biết lần này thượng tiên vào cung có chuyện gì quan trọng, có gì cần tiểu nhân giúp đỡ khôbg?”Mộc Cẩm nghe thấy đối phương nói vậy, nụ cười lại tươi thêm vài phần rồi gật đầu nói với quốc sư: “Sư phụ quả nhiên nhìn rõ mọi việc.”“Hôm nay ta ở trong cung gặp được một đứa trẻ rất thú vị tên là Mạc Chước, tương lai hắn nhất định sẽ kế thừa Tây Lăng.”“Ngài đang nói tới Tam hoàng tử Mạc Chước?” Sùng Minh chân nhân nghe vậy lập tức trở nên ngạc nhiên.Ông nhăn mày nói: “Nhưng mà lúc trước khi Tam hoàng tử sinh ra ta đã bói một quẻ cho hắn. Vị hoàng tử màu chính là hung tinh giáng thế! Chẳng lẽ là đạo hạnh lão phu không đủ nên tính sai?”Sùng Minh chân nhân hoảng sợ nghĩ vậy.Mỗi khi hoàng tử công chúa sinh ra, Văn Đế đều mời ông vào cung bói cho mỗi người môt quẻ.Lúc trước bói ra Tam hoàng tử là hung tinh giáng thế làm ông cũng kinh ngạc một thời gian.Chỉ là Sùng Minh chân nhân biết mẹ đẻ Tam hoàng tử thân phận vốn thấp kém. Nếu lại thêm hung tinh giáng thế chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó khăn.Ông niệm tình Mạc Chước tuổi còn nhỏ, không đành lòng làm hắn vì vậy mà chịu khổ.Lại nghĩ tới thân phận của mẹ đẻ hắn, ông cảm thấy vị Tam hoàng tử này không