Lâm Kiến Bảo nghe thấy tiếng Nhậm Thần Dương rời đi, lại không có sức ngăn cản, cậu chậm rãi quay đầu, hít vào từng ngụm, khuôn mặt vì nín thở mà đỏ bừng, hạ thân một mảnh hỗn độn, tinh dịch của nam nhân bắn vào từ lỗ nhỏ mở rộng phun ra.Cậu gian nan dịch thân thể, qua một hồi lâu mới được, trong lòng có chút chua xót, cũng thực ngọt ngào. Cậu đem giường dọn sạch, cũng không có sức lực đi uống thuốc, cứ thế nằm trong ổ chăn hôn mê một đêm.Ngày hôm sau bệnh của cậu không có tốt lên, nhưng lại cố tình chạy đến trường học, mang theo một túi giấy, dùng để lau nước mũi. Nhậm Thần Dương thấy cậu cũng mặc kệ, cũng không chủ động nói chuyện với cậu. Lâm Kiến Bảo trơ mặt đem bài thi của mình dịch qua, muốn hỏi hắn cách giải, cũng bị Nhậm Thần Dương làm lơ, kết quả lúc ra chơi La Tình tới tìm hắn hỏi chuyện, lại giảng bài rất kỹ càng tỉ mỉ cho đối phương, thậm chí còn đem chỗ ngồi nhường cho cô.Lâm Kiến Bảo ghen ghét muốn chết, nghĩ đứng trong chốc lát cũng sẽ không gãy chân, một bên lau nước mũi, trên bàn một đống lớn khăn giấy đã dùng qua, người nhìn qua cảm thấy ghê tởm, La Tình như cũng có chút không thích ứng, thường thường trộm nhìn nhìn cậu, cuối cùng rốt cuộc là nhịn không được khuyên nhủ: "Thân thể không tốt thì xin nghỉ đi, cậu bị cảm cỏ vẻ rất nghiêm trọng."Lâm Kiến Bảo liếc Nhậm Thần Dương một cái, nhịn xuống không nói gì, rầu rĩ "Ừ" một tiếng. Cậu thích Nhậm Thần Dương, nhưng cũng không có cách nào phản bác khi người ta đối tốt với cậu, chỉ có thể âm thầm sinh khí. Cậu kiên quyết không xin nghỉ, buổi chiều thật sự đau đầu, ghé vào trên bàn trầm trầm ngủ.Lúc tỉnh lại đã tới giờ cơm chiều, trong phòng học có vài người, người bên cạnh cũng không thấy đâu. Lâm Kiến Bảo trong lòng buồn khổ, bán thảm xem ra là không thành công, hơn nữa trên trán lại bắt đầu nóng lên, cậu không thể không gọi người đến đón, buổi tối lại đi bệnh viện truyền vài bình nước.Cậu trước thời gian đóng cửa vội vàng trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Tiết Đại Dũng nhìn thấy cậu có chút kỳ quái, "Cậu không về nhà à?"Lâm Kiến Bảo bắt đầu ho khan, gương mặt vẫn có chút đỏ, lắc lắc đầu, "Không muốn chậm trễ việc học." Hơn nữa trong nhà cũng không có người, còn không bằng tới ký túc xá, còn có thể nhìn Nhậm Thần Dương nhiều một chút.Tiết Đại Dũng có chút kinh ngạc cảm thán nhìn cậu, đại khái là không biết cậu khi nào lại có tình yêu với việc học như vậy. Khi nói chuyện Nhậm Thần Dương cầm chậu rửa mặt đi đến, tóc vẫn ướt, phối hợp với ngũ quan anh tuấn, thoạt nhìn vô cùng đẹp trai. Lâm Kiến Bảo ngơ ngác nhìn hắn, tim đập lỡ một nhịp. Cậu nhịn không được thò lại gần, dùng ngón tay đi kéo góc áo Nhậm Thần Dương, thanh âm có chút khàn khàn, "Cậu hiện tại mới đi tắm rửa à" cậu xoay hạ tròng mắt, cố ý kéo đề tài, "Còn có nước ấm không?"Nhậm Thần Dương không lộ dấu vết tránh đi lôi kéo của cậu, ngữ khí lãnh đạm, "Không còn.""À, vậy tôi đây không tắm nữa." Lâm Kiến Bảo hít hít cái mũi, vì câu trả lời của Nhậm Thần Dương lại vui vẻ, đôi mắt đều tỏa sáng.Bạn học trong ký túc xá lục tục nằm ở trên giường, ngẫu nhiên có hai người nói chuyện với nhau vài câu, rất nhanh yên lặng, tới lúc tắt đèn, ký túc xá trở lên tối đen, chỉ có cái màn giường thật dày còn có thể lộ ra một chút ánh sáng.Lâm Kiến Bảo buổi chiều ngủ đủ rồi, hiện tại không buồn ngủ, khó nhịn móc di động ra gửi tin nhắn cho Nhậm Thần Dương.-- Lão công, em thích anh.Tin nhắn gửi đi thành công, cậu có thể cảm giác được chấn động của giường trên, Nhậm Thần Dương hình như click mở tin nhắn, nhưng hoàn toàn không có phản hồi. Lâm Kiến Bảo cũng không nhụt chí, nhưng không có gửi tiếp, yết hầu cậu ngứa, cả buổi tối không nhịn được muốn ho khan, liều mạng muốn nhẫn đều nhẫn không được, nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, cả một đêm cũng chưa ngủ ngon.Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi chiều có tiết thể dục, đây là thời gian học sinh năm ba tháng thả lỏng trong một tháng, tất cả mọi người đều chạy đến sân thể dục, một đám con trai ghé vào cùng nhau bắt đầu đánh bóng rổ.Nhậm Thần Dương không chỉ học giỏi, thể thao cũng giỏi, vì cao nên làm người đánh tiên phong, kỹ xảo của hắn không tồi, lại đầy khí thế, ở trên sân thi đấu liên tiếp vào rổ, làm người qua đường một trận thét chói tai. Học sinh năm hai cũng có tiết thể dục, lúc tự do hoạt động đám học muội đều lại đây vây xem, còn tự động nhảy vào đội cổ động viên, ánh mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm người soái nhất giữa sân thi đấu.Lâm Kiến Bảo ngồi xổm bên sân bóng rổ, đầu có chút đau, vẫn bị ho khan, đôi mắt lại chứa đầy ghen ghét.Cậu muốn đem Nhậm Thần Dương chiếm làm của riêng, hận không thể chỉ có chính mình biết tất cả của hắn, không cho người khác nhìn trộm nửa phần.Chính là nếu Nhậm Thần Dương thật sự muốn trở thành của ai, theo ý nguyện của hắn, chỉ sợ trên địa cầu hơn 7 tỷ người, Lâm Kiến Bảo ước chừng đứng ở cuối cùng. Cậu không phải không biết Nhậm Thần Dương chán ghét mình, cậu mỗi lần uy hiếp Nhậm Thần Dương, Nhậm Thần Dương đối với cậu chán ghét liền gia tăng một phân, chính là cậu khống chế không được chính mình.Có thể đụng vào Nhậm Thần Dương là dụ hoặc quá lớn, cậu chịu đựng không được.Giờ nghỉ giải lao giữa hiệp, trên người đều là mồ hôi, Lâm Kiến Bảo đã sớm chuẩn bị tốt nước uống, vội vàng chạy lên đưa tới, lại phát hiện La Tình cũng cầm một chai nước đứng ở trước mặt Nhậm Thần Dương.Muốn so da mặt Lâm Kiến Bảo tự nhận sẽ không thua bất luận kẻ nào, cậu đem chai nước để càng cao, cơ hồ ở ngay trước mặt Nhậm Thần Dương, kết quả lại bị không lưu tình đẩy ra, bàn tay lướt qua cậu, đem chai nươvs trên tay La Tình cầm lấy lại, uống ừng ực ừng ực hơn nửa chai. Hắn thậm chí còn đối với La Tình nở nụ cười nhàn nhạt, "Tình Tình, cảm ơn cậu."Lâm Kiến Bảo đầu váng mắt hoa, cậu đột nhiên nhanh trí, xoa đầu nói một tiếng "A", sau đó ngã xuống trên người Nhậm Thần Dương, mà lần này, Nhậm Thần