Editor:KL
Tiệc rượu nghênh xuân nhiệt nhiệt nháo nháo rất nhanh xuống màn.
Yến hội vừa kết thúc, bất quá ba ngày, tất cả chuyện Đường Ninh trải qua bao gồm cả điều thích và không thích của nàng đều bị đám ám vệ như chó điên của Tư Đồ Ngân điều tra rõ rõ ràng ràng, bày trên bàn của hắn.
Lật qua lật lại tin tức của Đường Ninh, Tư Đồ Ngân lúc này mới có chút bực bội nhíu nhíu mày, tâm tình vui vẻ ròng rã ba ngày trước kia lúc này lại bắt đầu u ám.
Hắn cảm thấy, biện pháp trực tiếp đưa nàng bắt về hoàng cung đối với vị Tần Đường Ninh này mà nói có thể sẽ có chút không làm được.
Trực giác chó của Tư Đồ Ngân nói cho hắn biết.
Dù sao không phải cô nương nào cũng tuỳ ý dám ngàn dặm xa xôi, nữ giả nam trang kinh thành tìm thân nhân.
Khó khăn lắm mới tìm ra người có mùi hương có tác dụng với cơn đau đầu của hắn, thậm chí so với những người trước kia không ai sánh nổi.
Chuyện này làm hắn thật phiền, lại thêm cũng đã khoảng chừng ba ngày không lại ngửi được mùi thơm trên người Đường Ninh, đầu của Tư Đồ Ngân lần nữa đau đến muốn nứt.
Lúc này hắn liền quyết định tạm thời không suy nghĩ vấn đề đổi hay không đổi gì đó, đi phủ quốc công một chuyến gặp Đường Ninh một lần, ngửi một chút mùi vị trước rồi lại nói sau.
Bên kia, tin tức Tư Đồ Ngân sắp đến cơ hồ nháy mắt làm oanh động toàn bộ phủ quốc công.
Đây chính là Thánh thượng đó, là đương kim Thánh thượng mà sau khi đăng cơ chưa hề bước vào nhà của bất luận vị thần tử nào, bây giờ lại lựa chọn đi tới phủ Quắc Quốc công của bọn họ, điều này đại biểu cái gì, đại biểu cho phủ Quắc Quốc công của bọn họ giản tại đế tâm, vinh hạnh đặc biệt lớn cỡ nào chứ!
(*giản tại đế tâm(简在帝心)nghĩa là người được hoàng đế biết đến và đánh giá cao)
Trong lúc nhất thời, để có thể tiếp đón tốt, người trong phủ quốc công cơ hồ nháo đến người ngã ngựa đổ.
Lão phu nhân kích động đến hồng quang đầy mặt, đến cáo mệnh phục(*lễ phục) cũng mặc, càng không ngừng căn dặn nhị nhi tử(*nhi tử thứ hai) mà bà yêu thương cực kỳ, nói ông ta ngàn vạn phải nhớ biểu hiện tốt một chút,nói không chừng bệ hạ hài lòng quay đầu liền sai phái tới một phần chuyện tốt cho ông ta.
Đối với chuyện này, nhị gia của phủ quốc công phủ tất nhiên không ngừng gật đầu, không cần nương nhắc nhở, ông ta cũng sẽ biểu hiện tốt một chút.
Nhị phòng đầu này lòng tràn đầy tính toán không ngừng, sau khi Thanh Bình trưởng công chúa nghe được lại bị dọa đến trực tiếp phun ra một miệng nước trà.
Có trời mới biết,đệ đệ của bà đang êm đẹp sao lại phát bệnh thế này? Vì sao đột nhiên muốn đến phủ Quắc Quốc công?
Thanh Bình trưởng công chúa nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra.
Không chỉ có bà không nghĩ ra được, lão đại thần khác trong kinh thành khi nhận được tin tức này cũng không hiểu ý tứ của hắn, cuối cùng đám người này cũng chỉ có thể đem nó quy về Thanh Bình trưởng công chúa thực sự rất được bệ hạ yêu thích, mới dẫn tới hắn đi phủ Quắc Quốc công.
Dù sao bất kể thế nào cũng được, chỉ cần hắn không đến tìm bọn họ, bọn họ mặc kệ Tư Đồ Ngân muốn đi đâu!
Gần như đồng thời, Đường Ninh đang cùng Hạ Lan Nhược ngồi trong vườn thưởng thức hoa mới đưa tới điền trang, không nghĩ tới đầu mùa xuân cũng có thể nhìn thấy hoa nở tiên diễm như vậy, Đường Ninh vô thức liền muốn đưa tay chạm vào một chút, lại nghe hạ nhân bẩm báo tin tức Tư Đồ Ngân muốn tới, một cái chớp mắt tay liền khẽ run lên, gai của hoa đâm trực tiếp vào lòng bàn tay của nàng.
Huyết châu chảy ra.
"Sao không cẩn thận như vậy? Có đau hay không? Xuân Đàn, đi nhanh lấy kim sang dược đến."
Bên này, ngay lập tức liền chú ý đến tay bị thương của Đường Ninh, Hạ Lan Nhược bước xa liền đi tới trước mặt của nàng, bưng lấy tay nàng, liền vội vã hỏi thăm.
Xuân Đàn nghe Hạ Lan Nhược nói, vừa muốn quay người liền bị Đường Ninh mở miệng ngăn lại.
"Xuân Đàn, đợi đã."
Kêu dừng Xuân Đàn, Đường Ninh thì có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Lan Nhược một mặt lo lắng bên cạnh, "Chỉ là không cẩn thận bị gai hoa đâm mà thôi, chỗ nào cần phải kim sang dược nghiêm trọng như vậy chứ? Nhìn xem, đã không sao rồi, hoàn toàn không cần làm phiền Xuân Đàn."
Nhưng cho dù Đường Ninh đã nói như vậy, biểu lộ Hạ Lan Nhược cũng không có ý tứ hòa hoãn bao nhiêu, ánh mắt của hắn vẫn như cũ chăm chú nhìn mắt Đường Ninh, "Ta phát hiện nàng từ khi trở về từ bữa tiệc nghênh xuân lần trước, tâm tình nàng vẫn có chút không yên, là gặp người nào trong cung hay là chuyện gì sao?"
Vừa nghe đến Hạ Lan Nhược nói như vậy, ngón tay Đường Ninh khẽ run lên, sau đó che giấu tránh đi đôi mắt của Hạ Lan Nhược, tốc độ nói cực nhanh, "Không có mà, không có. Người nào ta cũng không gặp được, thật."
Thấy nàng thế này, Hạ Lan Nhược rủ xuống mắt, sau đó vô thức liền siết chặt ngón tay Đường Ninh, ở trong lòng do dự hồi lâu vẫn giả bộ lơ đãng hỏi, "Nàng có phải... Gặp được Vệ Cảnh hay không?"
Nghe hắn nói, Đường Ninh nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn về hắn, nhìn thấy bộ dáng đối phương rõ ràng để ý ghê gớm, giọng nói lại tận lực thờ ơ cười nói.
"Không có, ta không có gặp được Vệ Cảnh."
"Thật không?"
"Đương nhiên."
Nhìn thấy Đường Ninh một mặt chân thành, tâm luôn suy nghĩ suốt ba ngày, Hạ Lan Nhược rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ bất quá nếu không phải gặp Vệ Cảnh, vậy Đường Ninh mấy ngày nay cớ gì lơ đễnh như vậy, chẳng lẽ là... Tần Thiên Thiên đã làm những gì sao?
Hạ Lan Nhược có chút không hiểu rõ.
Mà một đầu nghe được cái tên Vệ Cảnh này từ trong miệng Hạ Lan Nhược nói ra, Đường Ninh kém chút không kịp phản ứng, thực sự là Hạ Lan Nhược quá lạc hậu, nàng bên này đều đã đổi mới đến Tư Đồ Ngân, Hạ Lan Nhược bên kia lại còn dừng lại trên người cặn bã thứ nhất bị đào thải không biết từ đời nào rồi như Vệ Cảnh.
Cũng thật thần kỳ.
Tư Đồ Ngân tới cực nhanh, còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của tất cả mọi người.
Đứng trước cửa phủ Quắc Quốc công, nghe thanh âm đám người này hô to vạn tuế, nhìn trên đất quỳ một mảnh đen kịt, Tư Đồ Ngân lần theo mùi thơm vô cùng tinh chuẩn tìm được Đường Ninh.
Cơn đau đầu dịu đi khiến cho khóe miệng của hắn không tự chủ được mà giương lên, sau khi bình thân, hắn liền nhấc chân hướng vào phủ quốc công, chỉ bất quá khi đám người này cùng đi, đi vòng vo trong phủ quốc công không đầy một lát, tâm tình Tư Đồ Ngân liền lập tức lại bắt đầu tinh chuyển nhiều mây, thậm chí còn xen lẫn một chút sấm sét vang dội.
Vì cái gì đám người này cứ chọc người ghét như vậy chứ?
Luôn luôn muốn cùng đi dạo ở phía sau hắn không nói, còn luôn nói một ít chuyện không đâu, lời nói ngu xuẩn, chuyện này vậy thì thôi đi, người càng nhiều, mùi hương cũng nhiều, mùi nhiều làm hắn ngửi mùi thơm trên người Đường Ninh cuối cùng sẽ bị ép ngửi thành mùi khác.
Chuyện này nói tâm tình Tư Đồ Ngân tốt thế nào được.
Mắt thấy sắc mặt của hắn càng lúc càng âm trầm, hết lần này tới lần khác lão phu nhân cùng tiểu thúc tử kia còn nói chưa xong, so với người bình thường hiểu Tư Đồ Ngân hơn một ít - Thanh Bình trưởng công chúa bởi vì sợ hãi mà đã sớm ở trong lòng chửi ầm lên.
Cho dù tiểu thúc tử kia có nhãn lực đi nữa cũng sợ là bánh từ trên trời rớt xuống cũng không tiếp nổi, không thấy bệ hạ đã ở ranh giới nộ khí bùng nổ sao?
Vì không để cho hai kẻ ngu xuẩn liên luỵ đến chính mình, Thanh Bình trưởng công chúa hít một hơi thật sâu, vừa mới chuẩn bị tiến lên tách bọn họ ra, ai có thể nghĩ trước kia còn đi chính giữa Tư Đồ Ngân trực tiếp dừng bước, quay người, mặt không chút thay đổi nói, "Trừ Hạ Lan Nhược cùng phu nhân của hắn ở đây bồi trẫm, những người khác đi xuống đi."
"Thế nhưng bệ hạ..."
Đang nói đến cao hứng, nhị thúc chỗ nào chịu đi, vừa mới chuẩn bị ưỡn nghiêm mặt thỉnh cầu Tư Đồ Ngân cho ông ta lưu lại.
"Thế nào? Là lời của trẫm nói không đủ rõ ràng hay là các ngươi nghe không đủ rõ ràng? Nếu là nghe không rõ ràng, lỗ tai lưu lại cũng không có tác dụng gì..."
Tư Đồ Ngân vừa mới nói đến đây, ám vệ mặt lạnh đi theo phía sau hắn liền đồng loạt rút ra bội kiếm của mình.
Một động tác chỉnh tề, một thanh âm chỉnh tề, cộng thêm biểu lộ băng lãnh chết lặng trên mặt bọn họ, trực tiếp khiến đám người phủ quốc công chưa từng thấy thế trận này trực tiếp bị dọa đến ngã xuống đất.
Cuối cùng dập đầu thỉnh cầu thứ tội, một đám người liền vội vàng trong nháy mắt trốn mất.
Những người này vừa đi, không khí đục không chịu nổi nháy mắt trong lành hơn không ít, ngay tiếp theo mùi thơm trên người Đường Ninh cũng rõ ràng nồng lên theo.
Chuyện này khiến tâm tình Tư Đồ Ngân rốt cục khá hơn lần nữa, bộ dáng khóe miệng hơi vểnh lên thế này, nơi nào còn có nửa phần bộ dáng trầm mặt vô tình muốn cắt lỗ tai của tất cả mọi người như vừa rồi chứ.
Hắn thậm chí cũng có tâm tư đi dạo vườn hoa, đồng thời chỉ tên Hạ Lan Nhược giới thiệu cho hắn.
Đối với việc này, nhớ tới thời điểm Thanh Bình trưởng công chúa vừa mới rời đi dùng ánh mắt lo lắng cầu khẩn, Hạ Lan Nhược bóp bóp nắm tay, hít một hơi thật sâu, liền không biểu lộ gì bắt đầu giới thiệu phong cảnh trong vườn cho Tư Đồ Ngân.
Cũng không có nghĩ đến, mới giới thiệu không hai câu, hắn liền nghe được cữu cữu tốt của hắn lại tâm huyết dâng trào đưa ra đề nghị muốn xem thiên lý giang sơn đồ mà hắn cất giữ, hiện tại, lập tức, lập tức.
Vừa nghe đến yêu cầu như vậy, trán Hạ Lan Nhược liền nháy mắt toác ra gân xanh, bình phục tâm tình của mình hồi lâu, hắn nắm tay Đường Ninh liền muốn hồi tiểu viện đi lấy cho hắn(TĐN).
Ai ngờ hắn lôi kéo tay Đường Ninh còn chưa đi xuống thềm đá, thanh âm hơi có vẻ lười biếng của Tư Đồ Ngân liền lại vang lên, "Trẫm hiện tại liền muốn nhìn, ngươi lôi kéo nương tử của ngươi phải cần bao lâu mới có thể lấy cho trẫm? Chút thời gian như thế ngươi cũng không muốn cùng thê tử của mình phân ly sao? Đã nhiều năm như vậy, ngươi thật sự là một chút cũng chưa từng thay đổi..."
Tư Đồ Ngân tinh chuẩn đâm trúng tử huyệt của Hạ Lan Nhược, khiến cho hắn lập tức quay người, hướng về phía sau lưng chẳng hề để ý mà bắt đầu trợn mắt nhìn Tư Đồ Ngân.
Bởi vì liên quan tới Kỷ Mộ Thanh, rõ ràng trước mặt người ở bên ngoài thậm chí là Đường Ninh cũng có thể duy trì mây trôi nước chảy hình tượng tiểu công gia hoàn khố, nhưng hết lần này tới lần khác trước mặt Tư Đồ Ngân, chỉ cần một động tác tùy ý, một câu tùy tiện của hắn(TĐN) đều có thể dẫn tới hắn (HLN) đủ loại xúc động dễ tức giận. Mấy năm qua, đều là như thế.
Hạ Lan Nhược nhắm lại mắt, trong lòng suy nghĩ coi như đem Đường Ninh lưu tại nơi này cũng sẽ không có vấn đề gì, người bên ngoài không biết, hắn còn có thể không rõ ràng sao?
Sớm khi Kỷ Mộ Thanh tiến cung, mẫu thân hắn vì an ủi hắn mà đã lỡ lời nói ra Tư Đồ Ngân người này đừng thấy trong hậu cung trang tràn đầy, kì thực căn bản cũng không gần nữ sắc, chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt mới không ngừng tăng cường hậu cung của hắn, dưới lời nói để hắn không cần lại sa sút tinh thần như vậy, nguyên nhân cụ thể gì hắn cũng im miệng không đề cập hỏi mẫu thân của hắn.
Nhưng mẫu thân như vậy mới khiến cho hắn luôn luôn ôm một suy nghĩ hư vô mờ mịt, nghĩ đến sẽ có một ngày Mộ Thanh có thể lần nữa từ trong cung đi ra.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, vậy mà hắn gặp được Đường Ninh.
"Ninh Ninh, nàng ở đây chờ một lát ta một lát, ta rất nhanh liền sẽ trở về."
Thanh âm Hạ Lan Nhược ôn hòa cùng Đường Ninh nói như vậy.
Muốn nhanh đúng không? Vậy hắn(HLN) liền cho hắn(TĐN)nhanh!
Đã hoàn toàn bị Tư Đồ Ngân khơi dậy lòng háo thắng quái lạ, Hạ Lan Nhược cùng Đường Ninh giao phó xong những lời này liền cũng không quay đầu lại nhảy xuống bậc thang, nhanh chóng hướng tiểu viện của chính mình chạy đi.
Đường Ninh thậm chí cũng không kịp cùng hắn nói gì nhiều liền đã bị hắn lưu lại.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng nóng rực, Đường Ninh chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng, hô hấp cũng không khống chế mà càng lúc càng gấp rút.
Nhưng ai liệu được một giây sau nguyên bản còn đứng ở phía sau nàng một khoảng cách, nam nhân huyền y bỗng nhiên từ một bên xoay người, cúi đầu nhìn về phía gương mặt ép tới trầm thấp của nàng.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hắn làm giật nảy mình, Đường Ninh bỗng nhiên lui về sau hai bước, liền trực tiếp ngồi xuống trên băng ghế đá sau lưng, một đôi mắt hạnh xinh đẹp bên trong sớm đã đựng đầy thất kinh, hốc mắt càng nháy mắt liền đỏ lên.
Thấy nàng bị chính mình hù dọa, trước đó còn cảm thấy có chút buồn cười, Tư Đồ Ngân thấy được hai mắt nàng bắt đầu phiếm hồng, lông mày lập tức liền nhăn đến cùng một chỗ.
"Đang êm đẹp ngươi tại sao lại khóc? Trẫm hôm nay lại không làm gì với ngươi, vì sao ngươi lại muốn khóc?"
Đường Ninh lại chỉ là mắt đỏ nhìn hắn mà không nói lời nào, nhìn qua như mèo con bị ủy khuất.
Chuyện này khiến Tư Đồ Ngân cũng phiền não theo, sau đó đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, liền lui về sau hai bước.
"Trẫm đứng xa