Editor:KL
Thấy bị hắn áp đảo trên bàn, đôi mắt trong vắt của Đường Ninh rải đầy bối rối, luống cuống, sợ hãi, hồi tưởng đến lúc nãy nàng phụ họa đám đại thần trông không có ý tốt, lòng tham không đáy kia.
Một cỗ phẫn uất buồn rầu không nói rõ được cũng không tả rõ được triệt để tràn ngập trong lòng Tư Đồ Ngân, nhưng hắn không có ý tứ lại phát giận, điểm ủy khuất trong mắt cũng chậm rãi thu liễm.
Hắn cứ như vậy đứng bên cạnh bàn, ánh mắt nặng nề nhìn Đường Ninh nửa ngày, bỗng nhiên, hắn đem tay bóp lấy cằm Đường Ninh chậm chậm thu hồi lại, người cũng lui về sau một bước.
"Bệ..."
Thấy thần sắc hắn có chút không đúng, Đường Ninh vừa mở miệng gọi hắn một tiếng, ai ngờ một khắc sau, đứng trước mặt nàng, đôi mắt buông xuống Tư Đồ Ngân lại trực tiếp mở miệng kêu đại thái giám Văn Nhượng của hắn.
Nghe Tư Đồ Ngân gọi, Văn Nhượng lập tức ngay lập tức khom người chạy tới bên cạnh hắn, quỳ xuống.
"Truyền lệnh xuống dưới..."
Mới nói tiếng thứ nhất, Tư Đồ Ngân liền lập tức ngẩng đầu, trực tiếp nhìn Đường Ninh.
"Đám đại thần nhao nhao nháo nói đại cục làm trọng, dòng dõi quan trọng, trước đó trẫm thấy không vội, cần gì phải tuyển tú phiền toái như vậy, nhưng giờ đã có người cảm thấy hậu cung của trẫm quá thanh tĩnh. Như vậy dứt khoát ngày mai liền để bọn họ đem cô nương trong tộc vừa đủ tuổi cùng nhau đưa vào cung, trẫm lập tức chọn cho bọn họ xem."
Nói đến đây, ánh mắt Tư Đồ Ngân từ đầu đến cuối đều không rời đi gương mặt Đường Ninh.
"Không biết hiện tại Hoàng hậu có hài lòng không?"
Nghe hắn rõ ràng mang theo hờn dỗi hỏi, Đường Ninh đầu tiên là run lên, sau đó bờ môi khẽ mở, một chữ 'ta' vừa nói ra miệng.
Tư Đồ Ngân liền đã không quan tâm xoay người đi ra ngoài, "Hoàng hậu hài lòng là được, trẫm ban đêm còn có chút chính vụ phải xử lý, không đến Vị Ương Cung."
Hắn hiện tại bực bội đến không muốn nghe Đường Ninh nói chuyện, sợ nàng nói ra chữ 'được', đó không phải là chữ hắn thích nghe, vậy thì dứt khoát không nghe.
Hắn cũng không muốn lại ở Vị Ương Cung này nữa, nhìn thấy Đường Ninh hắn liền nghĩ đến những lời kia của nàng, nghĩ đi nghĩ lại trong lòng càng tức, so với ở chỗ này bị nàng làm tức, còn không bằng trở về xử lý chính vụ.
Nghĩ như vậy, Tư Đồ Ngân cũng đã đi đến cửa đại điện.
Ngay thời điểm chân của hắn sắp bước ra cánh cửa, ma xui quỷ khiến, không khống chế lại hắn còn quay đầu nhìn Đường Ninh một chút.
Sau đó liền thấy Đường Ninh nửa quỳ, cúi thấp đầu, một bộ cung cung kính kính tiễn hắn ra ngoài.
Vậy mà cũng không giữ hắn lại, rõ ràng...
Lập tức, Tư Đồ Ngân tức giận tới mức phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy bóng lưng Tư Đồ Ngân rời đi, cúi đầu, khóe miệng Đường Ninh không khỏi giương lên.
Nàng biết, vừa nãy nếu nàng vừa đánh vừa xoa đối phương, giữ hắn lại một chút, Tư Đồ Ngân mười phần sẽ bị nàng giữ lại, vừa nãy bởi vì nhất thời tức giận nên truyền xuống khẩu dụ kia, nói không chừng hắn có thể vì nàng mà thề thốt phủ nhận.
Cho dù hắn phủ nhận thì người phía dưới lại có biện pháp nào ép hắn hay sao?
Sau này hai người hẳn là lại có thể lại điềm điềm mật mật một lần nữa.
Thế nhưng, thời gian của nàng không đủ nha.
Biện pháp công lược dài hạn xác thực sớm muộn có thể xoát đầy độ hảo cảm của Tư Đồ Ngân, thế nhưng từ giờ cách lúc nàng tử vong trong cốt truyện đã không còn sót lại bao nhiêu thời gian.
Nàng không thể không bước nhanh hơn.
Cùng lúc đó, bên kia, thu được khẩu dụ của Tư Đồ Ngân, đám đại thần đều ngạc nhiên không thôi. Dù sao từ lễ hội hoa ngày ấy Tư Đồ Ngân che chở Đường Ninh bao nhiêu là có thể nhìn ra, hắn còn thật để ý vị trí Hoàng hậu phức tạp này. Lại thêm, từ ngày Tư Đồ Ngân đăng cơ đến nay, chuyện chính hắn không muốn làm, những đại thần này cho dù mài hỏng mồm mép, hắn cũng sẽ không có mảy may thay đổi ý mình.
Kỳ thật sau khi bọn họ nói ra đề nghị tuyển tú, nhìn thấy thần tình của bệ hạ, đám đại thần cũng sớm đã có kinh nghiệm liền biết được đề nghị của bọn họ sợ cũng chỉ có thể là đề nghị, Hoàng đế không cho phép, cuối cùng bọn họ cũng bất quá tùy ý nhảy nhót hai cái, việc này chậm rãi liền sẽ đi qua.
Nhưng ai có thể nghĩ đến sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn nha!
(*sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn(山重水 复 疑 无路, 柳暗花明又一村)Trong lúc tuyệt vọng, hy vọng lại đến.)
Bệ hạ vậy mà đồng ý nhanh như vậy.
Tuy nói không phải tuyển tú, nhưng cho phép bọn họ đem cô nương vừa đủ tuổi trong nhà đưa vào cung để bệ hạ tự mình chọn lựa, cùng tuyển tú lại có gì khác biệt đâu!
Nhưng thời gian quá gấp.
Chuyện này khiến vào lúc ban đêm, từng cô nương nhà quan to hiển quý trong kinh thành cũng bắt đầu cho bắt đầu khẩn cấp huấn luyện, có sự tích lễ hội hoa lúc trước Tư Đồ Ngân cùng Đường Ninh bày biện ở đó, đừng nói, thật là có không ít cô nương bắt đầu chờ mong ngày mai đến.
Các nàng hi vọng chính mình có thể trở thành Đường Ninh thứ hai, coi như không thành Đường Ninh, nhưng vào cung làm phi, sinh hạ một hài tử, tương lai cũng có nơi trông cậy vào.
Một đêm này, toàn bộ kinh thành đều dào dạt một bầu không khí vui vẻ.
Chỉ tiếc vui vẻ đều là người bên ngoài, không hề có một chút liên quan tới Tư Đồ Ngân.
Bởi vì quá sinh khí, hắn quả nhiên nói được làm được, ban đêm không có tới Vị Ương Cung của Đường Ninh.
Hắn không đến, biểu lộ Đường Ninh cũng không có biến hoá gì quá lớn, hai tiểu nha hoàn Xuân Miên, Xuân Đàn lại ở sau lưng vì Đường Ninh mà lo lắng.
Bởi vì các nàng có thể nhìn ra được, nương nương nhà mình mặc dù ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng trên thực tế một đêm cũng không biết nhìn cửa điện bao nhiêu lần, chỉ là các nàng cũng không hiểu, rõ ràng trong đầu nương nương cũng để ý, vì sao, vì sao...
Ôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai tiểu nha hoàn nhìn thấy bóng lưng Đường Ninh ngồi trước cửa sổ thêu thứ gì, cùng nhau ở trong lòng hít một hơi.
Chính là lúc này, có thanh âm của hai cung nữ đột nhiên liền từ bên ngoài thành cung mơ hồ truyền đến trong Vị Ương Cung.
"Nghe nói trong ngự hoa viên hiện tại náo nhiệt lắm, hơn phân nửa cô nương kinh thành đều tới, xem ra trong cung lại sắp thêm vào mấy nương nương..."
"Đừng nói là các nàng, nghe nói đám nương nương trước kia ở trong cung nghe bệ hạ đối xử Ninh phi nương nương tốt như vậy, một người hai người cũng nổi lên tâm tư, xem ra sau này trong cung sẽ náo nhiệt lên rồi."
Nghe xong hai câu này, trố mắt phía dưới, kim trong tay Đường Ninh một chút liền quấn tới ngón giữa, vô thức hít vào ngụm khí lạnh.
"Nương nương, nương nương, người không sao chứ?"
Xuân Miên dẫn đầu xông về phía trước, nâng lên tay Đường Ninh, "Người sao lại không chú ý một chút chứ? Thật làm em cùng Xuân Đàn đau lòng... Nương nương người có chút không tập trung, không bằng... Không bằng chúng em đi đến ngự hoa viên đi xem một chút đi, được chứ?"
Thực sự là nhìn không được bộ dáng Đường Ninh rõ ràng để ý, lại ép buộc chính mình không đi để ý, Xuân Miên trực tiếp mở miệng kiến nghị như vậy.
Nghe được câu này, Đường Ninh bỗng dưng ngẩng đầu.
"Đúng vậy đó, nương nương, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói muốn lập người làm hậu, cho dù là tuyển tú không hợp quy củ, nương nương người cũng có tư cách ra sân, chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi."
Xuân Đàn cũng ở một bên nói như vậy.
Không sai biệt lắm một khắc đồng hồ sau.
Chủ tớ ba người Đường Ninh xuất hiện trong ngự hoa viên, còn chưa đi vào trong vườn, các nàng liền đã nghe được tiếng đàm luận cùng tiếng cười duyên của cô nương, từ khe hở tường vây trong vườn, các nàng thậm chí còn có thể thấy những cô nương mặc đồ đỏ cầm quạt, tướng mạo hoặc hồn nhiên hoặc thanh lãnh hoặc trong sáng xinh đẹp.
Thật đúng là ganh đua sắc đẹp nha!
Thấy thế, Xuân Miên vừa định đi ra ngoài, ai ngờ đứng bên người nàng Đường Ninh trực tiếp đưa tay giữ nàng lại, lời giải thích còn chưa kịp nói, các nàng liền nghe được một trận tiếng hô to Hoàng thượng giá lâm.
Bởi vì vị trí các nàng đứng tương đối bí mật, lúc nãy chưa có đi ra khỏi, hiện tại càng không thích hợp để chạy ra.
Mà đi tới ngự hoa viên Tư Đồ Ngân vừa ngửi được đủ loại mùi hương phấn trên người những cô gái trước mặt này, ánh mắt còn chưa kịp trầm xuống, một cỗ mùi thơm hắn quen thuộc được thực sự không thể quen thuộc hơn liền xông thẳng vào mũi của hắn.
Ngửi được mùi thơm này, Tư Đồ Ngân vui mừng trong lòng, vừa định lần theo mùi hương ngẩng đầu nhìn lên.
Đầu mới lên một nửa, hắn tựa như là nghĩ đến cái gì, lại nhịn được.
Tuy nói không ngẩng đầu nhìn, nhưng biết được Đường Ninh nhất định là trốn ở một nơi vụng trộm nhìn nơi này, tâm tình phiền muộn cả đêm của Tư Đồ Ngân rốt cục Vũ Quá Thiên Tình(*sau cơn mưa trời lại sáng).
Khóe miệng vừa mới nhếch lên, hắn liền lập tức dùng sức mấp máy, nhất thiết phải không để bất luận kẻ nào nhìn ra sự khác thường của hắn.
Chậm rãi đi đến vị trí của mình, nhìn những cô gái phía dưới, trong lúc nhất thời thậm chí cảm thấy những người này nếu không phải y phục màu sắc ăn mặc không giống nhau thì trong mắt hắn họ thực sự như cùng một khuôn mặt.
Không có bất kỳ khác biệt gì.
A, vẫn có, mùi trên thân người vị này tương đối khó ngửi, còn có vị càng khó ngửi hơn.
Tư Đồ Ngân nhíu nhíu mày.
Cũng không hiểu biết Tư Đồ Ngân suy nghĩ cái gì, chúng nữ tử bọn họ vừa nhìn thấy Tư Đồ Ngân quyết đoán ngồi trên ghế, nhíu mày nhìn bộ dáng của các nàng, tim liền bịch bịch nhảy dựng lên.
Lễ hội hoa lúc trước, trong các nàng có rất nhiều người cách đài của muôn hoa đua thắm khá xa, căn bản không có có thể thấy rõ tướng mạo của Tư Đồ Ngân, hiện nay thấy rõ, các nàng mới phát hiện, bệ hạ không chỉ có si tình lại còn tuấn mỹ như vậy.
Tim của người ở đây càng cháy bỏng.
Hiện nay lời bệ hạ đã nói ra ngoài, muốn tuyển tú, chuyện tuyển tú này tất nhiên cũng có tiêu chuẩn.
Trong các nàng có người biết đàn, biết múa, biết vẽ, không biết bệ hạ sẽ khảo nghiệm phương diện nào của các nàng?
Vì có thể thành công làm chính mình nổi bật, phần lớn người đều ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, nếu có thể bệ hạ khảo nghiệm thứ các nàng am hiểu thì tốt rồi.
Sau đó các nàng đều một mặt mong đợi Tư Đồ Ngân, nghe được một hạng mục các nàng thậm chí hoài nghi mình có phải nghe nhầm rồi hay không.
Đô vật.
Đúng vậy, Tư Đồ Ngân muốn các nàng đô vật.
(*????????)
Thậm chí quy củ đều đã định xong, thi đấu hai hai, thắng được người kia lại thi cùng người thắng khác, lòng vòng như vậy, người nào thắng cuối cùng thì có thể tiến cung.
Nghe hạng mục sớm đã một mặt huyền huyễn, chúng nữ tử bọn họ lại nghe xong quy tắc tranh tài, cảm giác không chân thật liền rõ ràng hơn.
Trong nháy mắt, các nàng thậm chí hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, nếu không sao lại nghe được yêu cầu hoang đường thế này chứ!
Cho nên bệ hạ thật là đến tuyển phi mà không phải tuyển tướng quân sao?
(*=)))))))
Bởi vì các nàng đứng không nhúc nhích, Tư Đồ Ngân trực tiếp liền nhăn mày, "Vì sao còn không bắt đầu? Là cần trẫm đến mời các ngươi sao?"
Tư Đồ Ngân vặn hỏi khiến cho các cô nương ở đây nhất thời không thể lấy lại tinh thần, dưới thân thể động một cái, có mấy người nhát gan, da mặt mỏng thậm chí bị dọa đến nhỏ giọng khóc nức nở.
Các nàng cũng không hiểu, cha nương không phải đều nói với các nàng tiến cung là vì tuyển phi sao? Vì sao...
Đô vật? Cầm kỳ thư họa có cái gì không tốt, vì sao muốn các nàng làm chuyện không nhã nhặn như vậy, huống chi, bệ hạ không phải là muốn tính mạng của các nàng chứ!
Càng nghĩ càng nhiều, thân thể chúng nữ tử bọn họ run rẩy lợi hại hơn.
Nhưng bệ hạ còn đang nhìn, các nàng trừ động thủ, cũng không có biện pháp gì khác.
Vì thế, ngự hoa viên liền xuất hiện một bộ kỳ cảnh thế này.
Tư Đồ Ngân mặt không thay đổi trên ghế ngồi, các cô nương phía dưới 'anh anh anh' cầm nắm tay nhỏ nện bả vai, cánh tay đối thủ, lực đạo kia sợ là dùng để gãi ngứa cũng không đủ.
Đến khi mày của Tư Đồ Ngân càng nhăn càng chặt, càng nhăn càng chặt.
"Chưa ăn cơm sao? Dùng thêm sức!"
Hắn bỗng nhiên quát lớn, làm đám cô nương khóc sướt mướt run lợi hại hơn, nước mắt càng như hạt châu đứt mất tuyến, không ngừng rơi xuống.
Chính là lúc này, một đạo giọng nữ bỗng nhiên ở một bên bỗng nhiên vang lên.
"Đủ rồi."
Không để ý Xuân Đàn ngăn cản, Đường Ninh từ chỗ ẩn thân chậm rãi đi ra, nhíu mày nhìn Tư Đồ Ngân phía trước, "Bệ hạ, cho dù người không thích những cô gái này, cũng không nên làm thế với các nàng!"
"Các nàng cũng đều là được cha nương sủng ái như châu như bảo mà lớn lên, hôm nay sở dĩ sẽ xuất hiện ở đây cũng là có ý với bệ hạ, người cần gì..."
Nói nói, Đường Ninh liền nhìn thấy trước đó vẫn ngồi ở trên ghế, ý cười trong mắt Tư Đồ Ngân trong chớp mắt liền biếb mất, biểu lộ càng trầm xuống.
Lửa giận của đế vương không phải là thứ người đều có thể chịu đựng nổi.
Không phải sao, một bang cô nương trước đó còn khóc khóc gáy gáy, một người hai người tất cả đều im lặng, run chân quỳ xuống.
Không có các nàng che chắn, tầm mắt Đường Ninh cùng Tư Đồ Ngân nhìn về phía của đối phương cũng càng thêm rõ ràng hơn.
Hai người cũng không biết nhìn nhau bao lâu, Tư Đồ Ngân bỗng nhiên đứng dậy, từng bước một hướng Đường Ninh đi tới, đi ngang qua một người, đối phương liền khống chế không nổi đem chính mình co lại nhỏ hơn một ít.
Trong lúc nhất thời, đừng nói là tiến cung, các nàng chỉ muốn về nhà, lập tức trở về nhà, sau khi về nhà liền để cha nương thương nghị hôn sự cho các nàng.
Cái hoàng cung này người nào thích tiến vào thì tiến vào đi.
Các nàng là thế nào cũng sẽ không tiến cung.
Ngay thời điểm các cô nương trước kia còn lòng mang