Editor:KL
Ngày thứ hai, Đường Ninh bị chuông điện thoại vang không nghỉ của mình đánh thức.
Liền mắt còn chưa mở ra, cả người đều núp trong chăn, Đường Ninh chỉ vươn ra một cái tay liền hướng tủ đầu giường sờ lên, khó khăn mò tới điện thoại còn đang chấn động, Đường Ninh liền chậm rãi đem nó cầm lại trong chăn mền, mơ mơ màng màng trượt nút trả lời.
"Alo..."
Bất quá một lát một tiếng la ngạc nhiên liền lập tức từ trong chăn mền của cô nổ vang ra.
"Thật?"
Vui mừng trên mặt Đường Ninh đều sắp che giấu không được, cô không chút do dự xốc lên chăn mền đắp lên người liền từ trên giường nhảy xuống, bởi vì động tác biên độ quá lớn, cả người kém chút ngã xuống thảm lông dê mềm nhung nhung, còn may cô đã nhanh chóng ổn định.
Cũng là lúc này, cảm xúc của Đường Ninh rốt cục thoáng ổn định một ít nhưng thanh âm vẫn hơi có chút run rẩy nghe ra cô kích động hưng phấn.
"Được, cậu nói Hàn tổng trước tiên ổn định điện thoại bên kia, tôi một hồi liền sẽ đến trong công ty..."
Vừa nói xong như vậy, thuận tay cúp điện thoại, Đường Ninh liền đem điện thoại vứt xuống trên giường,(Xin lỗi vì sự bất tiện này.Truyện chỉ đăng ở https://www.wattpad.com/story/318593751?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=KL1701&wp_originator=iQEpkMlRdk0FGdfApq%2F6pV8lcn71g8bQf5OflxatpCEu0CWX3UDC4E8rywnuHejXD%2B3z02fQTvQBWFvUP6PWJzD3jWdUDNKHAeNAMMWOav3daR2rsuxrVXZmIKde5cq1), động tác nhanh nhẹn thẳng đến phòng quần áo mà đi, cuối cùng lại chỉ tốn không đến mười phút đồng hồ liền đã thay xong quần áo, rửa mặt hoàn tất, một bên dùng lược chải tóc, một bên nhanh chóng đi xuống lầu dưới.
Bên này Đường Ninh vừa mới xuống lầu, cúi đầu liền thấy Bùi Uyên sáng sớm đã ngồi trên ghế salon dưới lầu.
Mặc bộ màu trắng áo len nam nhân cơ hồ vừa nghe đến trên bậc thang thanh âm liền lập tức đứng lên, thậm chí cũng còn chưa kịp quay đầu, trong ngực liền đánh tới người đầy nhiệt tình.
Bùi Uyên nhân thể ôm lấy, lập tức liền thấy Đường Ninh trong ngực trực tiếp liền hướng hắn giơ lên khuôn mặt nhỏ, dáng tươi cười xán lạn hắn chưa từng thấy qua.
"Thẩm Dần, Thẩm Dần, Thẩm Dần, em đang rất vui!"
Ôm lấy người trước mặt, Đường Ninh lập tức không kịp chờ đợi muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui của mình.
Mặc dù biết cô bởi vì cái gì mà cao hứng nhưng Bùi Uyên vẫn khắc chế không được hỏi một câu, "Đã xảy ra chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Anh không biết đâu, có công ty nguyện ý chủ động bơm tiền cho Ninh Trăn, công ty Rick ở nước Y không biết anh có biết hay không? Bọn họ siêu lợi hại, nghe nói ánh mắt của lão bản đầu tư phía sau vô cùng tốt, Ninh Trăn được cứu rồi, thậm chí còn có khả năng tới một tầng cao mới!"
Mắt Đường Ninh lóe sáng giống như có ánh nắng nhỏ vụn rơi trong tròng mắt của cô.
Nhìn đến tâm Bùi Uyên một chút lại một chút bịch bịch nhảy, khóe miệng cũng hơi hơi nhếch lên.
"Phải không? Vậy em rất vui sao?"
Bùi Uyên cười hỏi như vậy nói.
Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu, "Rất vui."
Vậy là tốt rồi, em vui vẻ anh cũng vui vẻ...
Nam nhân ở trong lòng vô thức trả lời như vậy.
"A, không còn sớm, em phải đi, hiện tại nhất định phải lập tức tiến đến công ty!"
Khóe mắt liếc qua bỗng nhiên liếc về một bên đồng hồ, Đường Ninh nhất thời khẽ kêu, ngẩng đầu ở khóe miệng Bùi Uyên khẽ hôn một cái, quay người liền vội vội vàng vàng hướng phía ngoài chạy đi.
Nhanh chóng từ trong nhà để xe lái xe ra, ngồi ở ghế lái Đường Ninh liền hạ xuống cửa sổ xe, lớn tiếng tạm biệt với Bùi Uyên đứng ở cửa ra vào, tay vung vung, cô nhìn Bùi Uyên lẻ loi trơ trọi một mình đứng ở đằng kia, cùng khóe miệng của hắn ngậm lấy nụ cười ôn hòa, nửa ngày, đều không cách nào đem chân ga đạp đi.
Chỉ thấy trong mắt của cô cấp tốc lướt qua một tia bất lực, liền lập tức tắt máy, thẳng đến Bùi Uyên mà đến, tiến lên liền dắt tay hắn, mang theo hắn đi tới xe.
"Sao thế?"
Bị cử động của cô làm cho nhất thời có chút không hiểu, Bùi Uyên vội mở miệng hỏi.
Sau đó liền thấy Đường Ninh một mặt áy náy quay đầu, "Không có gì, chỉ là vừa mới nhìn thấy anh cô đơn một mình đứng ở cửa ra vào, trong lòng em đột nhiên liền có chút không thoải mái, anh vì em mới về nước, em lại vì làm việc mà một lần lại một lần bỏ anh ở nhà, mắt anh lại không nhìn thấy, em liền có chút... Có chút đau lòng..."
Nói đến đây, khóe miệng cô lại tràn lên một vệt cười ấm áp, "Bất quá bây giờ tốt rồi, có Rick bơm tiền, công chuyện của công ty rất nhanh liền có thể giải quyết, em về sau có thể có càng nhiều thời gian cùng với anh! Hơn nữa khoảng thời gian này em vì công ty như vậy cúc cung tận tụy, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, em cũng không tin em muốn cùng bạn trai hơi dính nhau một chút mà người phía dưới cũng không cho, đi thôi đi thôi!"
Đường Ninh kéo chặt tay Bùi Uyên vừa muốn đem hắn hướng tay lái phụ, lại không nghĩ cả người một chút liền bị Bùi Uyên chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Trong lúc nhất thời, Bùi Uyên thậm chí đều có chút không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình hắn bây giờ.
Xúc động, vui vẻ, thỏa mãn...
Hình như đều có.
Hắn không rõ trên thế giới này làm sao lại có một cô gái tốt như Đường Ninh, tốt đến hắn thậm chí đều không biết làm như thế nào mới tốt nữa, trong lòng của hắn cho tới bây giờ đều không có tràn đầy thỏa mãn như vậy, thỏa mãn đến hắn có chút không biết làm thế nào.
Đường Ninh...
[Độ hảo cảm Bùi Uyên: 94.]
"Được rồi được rồi, thật không thể ôm, lại ôm em liền sẽ đến muộn."
Đường Ninh vỗ nhẹ nhẹ bả vai nam nhân, cười nói như vậy.
Mà cuộc sống tốt đẹp thế này Bùi Uyên nằm mơ đều chưa từng gặp được, còn chỉ là bắt đầu.
Từ khi chịu ưng thuận của hắn, Rick bằng tốc độ nhanh nhất đầu tư cho Ninh Trăn, Đường Ninh, Hàn Tuyển thậm chí là các công nhân viên phía dưới Ninh Trăn đều nguy cấp, từ đầu đến cuối không có rời đi, cũng đi theo nước lên thì thuyền lên đứng lên, Đường Ninh cùng Hàn Tuyển không cần phải nói, tiền lương cơ bản của các công nhân viên đều lên tăng năm mươi phần trăm, nhưng một đám người trước đó vừa nghe nói Ninh Trăn không được liền không kịp chờ đợi đi ăn máng khác đều hối hận đến xanh ruột.
Rất nhanh, Ninh Trăn lại lần nữa đi vào khuôn khổ, tiếp tục ổn định phát triển.
Có Hàn Tuyển tọa trấn, cũng không biết được người này gần đây uống nhầm thuốc gì mà đối với công tác nhiệt tình xưa nay chưa từng có, trước kia Đường Ninh thỉnh thoảng bởi vì tăng ca mới ngủ ở trong văn phòng, hiện tại đổi thành Hàn Tuyển, hắn tựa như người sắt không biết mệt mỏi, mỗi ngày trừ làm việc thì chỉ còn lại làm việc.
Chuyện này cũng khiến cho thời gian của Đường Ninh bỗng nhiên trở nên nhiều hơn, mấy ngày này cô không chỉ thường thường cùng Bùi Uyên ra ngoài đủ loại hẹn hò còn tìm người dạy làm báng bắt đầu học làm bánh gato.
Dù sao sinh nhật Bùi Uyên cũng sắp đến, cô muốn tự tay làm ra một cái bánh sinh nhật ra dáng một chút cho hắn.
Một đầu, Bùi Uyên nhìn hình người hắn an bài đi theo Đường Ninh, chụp từng góc độ Đường Ninh nghiêm túc làm bánh gatô, khóe miệng nhếch lên liền không rơi xuống.
Không chỉ có ảnh chụp, còn có...
Tay Bùi Uyên nhẹ nhàng đặt trên nút ghi âm, liền nghe được --
"Đường Ninh, cô vì bạn trai cô mà nghiêm túc học làm bánh gatô sao? Cô nhất định rát thích anh ta có đúng không?"
"Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy, rõ ràng cùng anh ấy cũng ở chung không bao lâu nhưng tôi lại cảm thấy tôi giống như cùng anh quen nhau rất lâu rồi, không biết cô có từng sinh ra qua loại cảm giác này hay không? Kỳ thật tôi trước kia còn có một bạn trai bên nhau ròng rã mười năm, thời gian mười năm lâu như vậy nhưng tôi lại cảm thấy cùng bạn trai hiện tại bên nhau càng thêm dễ chịu vui vẻ, tôi thật rất thích hắn..."
Giọng nói lưu luyến ôn nhu nói đến Bùi Uyên phảng phất như toàn thân trên dưới mỗi tế bào đều đang run rẩy run rẩy, sau đó cứ như vậy không ngừng lặp lại mấy chục giây ghi âm này đến trưa, chờ hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện khóe miệng của mình đều cười đến hơi có chút cứng.
Sau khi qua hết vui sướng thỏa mãn, trong lòng Bùi Uyên lại bất giác bốc lên một chút nhàn nhạt lo lắng cùng sợ hãi.
Hắn sợ hãi những thứ tốt đẹp đến có chút không chân thực như vậy có một ngày sẽ giống như bọt xà phòng, bộp một tiếng, vỡ vụn.
Sợ hãi Đường Ninh có thể phát hiện đến chỗ nào không đúng hay không, dù sao hai người Hàn Tuyển, Tô Mặc cũng có thể cảm giác được, vốn cũng không ngốc như Đường Ninh không có khả năng một tơ một hào đều không phát hiện được.
Bởi vì sợ hãi, người hắn an bài chủ động mở miệng hỏi thăm còn muốn tiếp tục theo dõi Đường Ninh hay không, hắn trực tiếp lựa chọn không.
Thời gian từng ngày bận rộn của Đường Ninh cứ như vậy trôi qua, cuối cùng đã tới sinh nhật Bùi Uyên.
Dậy thật sớm, Đường Ninh cố ý cho hắn ở nhà một mình, đồng thời lấy cớ bận rộn công việc giữa trưa cũng chưa trở lại, trên thực tế cô cơ bản hao cả một buổi sáng mới rốt cục làm xong bánh sinh nhật cho Bùi Uyên.
Mang theo bánh gatô cáo biệt với cô giáo dạy làm bánh, Đường Ninh trực tiếp đem xe hướng trung tâm mua sắm cô đã sớm đặt trước quà cho Bùi Uyên.
Mà Đường Ninh một bên chờ đèn xanh đèn đỏ, một bên ngẫu nhiên nhìn bánh gato đặt ở tay lái phụ, bởi vì là cuối tuần, Tô Mặc cố ý đến chợ bán thức ăn mua món ăn muốn cho Tô Nhã hảo hảo bồi bổ, liền nhìn thấy bên mặt quen thuộc của Đường Ninh từ trước mắt hắn chợt lóe qua.
Thiếu niên đầu tiên là sững sờ, sau đó cái gì cũng không đoái hoài tới liền điên cuồng đuổi theo xe Đường Ninh.
Chỉ tiếc mặc kệ hắn thế nào đuổi đều không cách nào ngăn cản xe Đường Ninh biến mất ở góc rẽ phía trước, nhưng dù cho như thế Tô Mặc vẫn máy móc tiếp tục chạy về phía trước.
Chờ Đường Ninh từ trong cửa hàng lấy quà cho Bùi Uyên, vừa mới đi ra liền lập tức cảm giác được bờ vai của mình bị người từ phía sau vỗ nhẹ nhẹ, Đường Ninh nghi hoặc quay đầu, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
"Là cô.". Đam Mỹ Hiện Đại
Một đầu, chỉ có thể nói đến cùng thời gian không phụ người hữu tâm, Tô Mặc vừa mới đuổi hai con đường liền thấy ven đường trung tâm mua sắm phía trước, xe Đường Ninh vững vàng dừng ở nơi