- Tôi biết chị chỉ muốn khuyên chúng tôi quan tâm họ thêm một chút bởi vì chị biết họ thích chúng tôi nên mới giới thiệu với chị. - Hạ Băng lên tiếng.
- Nhưng họ là đàn ông. Chúng tôi không bình thường như phụ nữ khác tính cách lại đặc biệt nên họ mới cảm thấy thú vị. Đến khi chán thì sẽ vứt đi thôi.- Catherine Nguyễn nói.
-...- Lam Nhiên im lặng.
Phải, họ nói đúng. Quả thật hòang tử chỉ để ý đến Lọ Lem khi cô ấy đẹp và khác biệt nhất.
- Có những thứ đến khi mất đi rồi mới thấy nó quan trong đến nhường nào.
Cả bốn người phụ nữ đều im lặng. Họ dường như đã nhận ra gì đó rồi.
Bên cánh đàn ông...
- Diệp, cậu cưới cô ấy, không hối hận chứ? - Triệu Sở Thiên hỏi.
- Ừ! Chúng mình đều vì lợi ích của nhau.
- Mình thích cô ấy. - Triệu Sở Thiên lên tiếng.
- Cậu bại trận dễ vậy à?- Dạ Chấn Ngôn nói - Cô gái này khá thú vị. Tôi muốn giữ lại chơi lâu một chút.- Vừa nói hắn vừa vân vê ly rượu đỏ chói trong tay.
- Hừ. Sẽ có một ngày có người khiến cậu nổi khùng lên thôi! - Triệu Sở Thiên trong men say, ngà ngà nói.
- Cậu không biết tớ thích cô ấy như thế nào đâu. - Triệu Sở Thiên đã say rồi. Tửu lượng không tốt lắm a.
- Cậu say rồi Thiên. - La Đình Diệp nói.
- Tớ chưa say, tớ thích cô ấy. Nhưng mà cô ấy không cho tớ quan tâm, không cho tớ bảo vệ. Tớ...không hiểu cô ấy...một chút cũng không hiểu. - Triệu Sở Thiên cao ngạo đã gục ngã trước rượu men. Giờ anh giống như kẻ nát rượu si tình.
Phải, Sở Thiên không hiểu Catherine. La Đình Diệp hắn cũng không thể hiểu Lam Nhiên. Lam Nhiên luôn khiến hắn phải phát điên lên bởi lúc thì cô ấy rất đáng yêu, lúc thì muốn tránh xa hắn. Hắn không hiểu...
=================
Bọn hắn về vào lúc gần nửa đêm.
Triệu Sở Thiên say lắm rồi, hắn vịn vào người Catherine Nguyễn, chân bước lảo đảo, miệng không ngừng nói:"Anh thích em...anh thích em nhất...", như một đứa con nít.
Catherine Nguyễn đang cật lực vác cái thân hình to bự của hắn ném vào xe. Mặt của cô đỏ như gấc vì lời tỏ tình của hắn trong men say.
Dạ Chấn Ngôn không say, bởi tửu lượng của hắn tốt nhất trong cả bọn. Không khí giữa Dạ Chấn Ngôn và Hà Hạ Băng vô cùng ngột ngạt, chỉ im lặng và đi ra xe. Cũng vô cùng im lặng nhẹ nhàng vào xe và đi mất.
Lam Ấu Lăng thì lẻ loi một mình đi. Bóng dáng rất cô đơn như là đang tương tư ai đó.
- Bạn bè anh có những người bạn đời vô cùng là BÌNH THƯỜNG! - Lam Nhiên nói với La Đình Diệp nhấn mạnh hai chữ bình thường.
- Muốn ngủ cùng không? - Nhìn cái miệng nhỏ đang nói La Đình Diệp không kìm được mà nói điều trong lòng.
Lam Nhiên sững người một chút.
- Được đi ngủ thôi! - Gật đầu Lam Nhiên liền kéo tay La Đình Diệp lên phòng.
La Đình Diệp không nói không rằng cứ để cô kéo tay mình vào phòng cô.
- Lên giường đi.- Lam Nhiên nói như ra lệnh.
- Ừ - La Đình Diêp rất nghe lời liền lên giường.
- Tôi đi thay đồ.
- Được.
15 phút sau...
Cô từ phòng tắm bước ra mặt bộ đồ ngủ màu hồng rộng thùng thình che đi những đường cong mê người của cô. Nhưng không thể nào che hết được đôi gò bồng tròn trịa, đẫy đà của cô làm La Đình Diệp khẽ nuốt nước bọt cái ực.
La Đình Diệp bỗng cảm thấy thân dưới nóng lên. Liền dời tầm mắt đi chỗ khác.
- Diệp, muốn uống rượu không?
- Được.
Cả hai cùng ngồi trên sân thượng, im lặng ngắm sao.
- Ring! Ring! - Điện thoại La Đình Diệp kêu vài tiếng.
-
"Đỗ Thuần đây."- Đầu dây bên kia nói.- Ừ.
-
" Tôi nghe nói Mỹ Nhã đi Mỹ rồi, tôi đoán là chị hai tâm trạng sẽ không tốt, sẽ uống nhiều rượu đấy. Gọi điện bảo anh cẩn thận thôi."- Ừ! Tôi cúp máy đây.
- Ai thế? - Lam Nhiên hỏi.
- Một người trên công ti thôi.
- Cô thư kí xinh đẹp hôm trước sao?
La Đình Diệp không trả lời chỉ nhún vai.
- Cạn ly nào.
Tiếng va chạm giữa ly thủy tinh nghe rõ to.
Đúng như Đỗ Thuần nói. Lam Nhiên hôm nay tâm trạng không tốt. Cô uống khá nhiều rượu, hết ly này đến ly khác. La Đình Diệp chỉ nhấp môi vài cái, uống không nhiều trong khi Lam Nhiên uống đã được một chai.
- Cô thương Mỹ Nhã lắm à?
- Ừ! Nhã Nhã qua bên đó không biết ăn uống ra sao, ngủ có ngon không, có bị bọn cổ đông trên công ti ức hiếp không? Nhã Nhã dạo này không gọi điện cho tôi gì cả. - Lam Nhiên nói bằng một giọng buồn bã vô cùng. Nói xong, lại nốc một ly nữa.
La Đình Diệp thấy, tỏ vẻ sốt ruột.
- Đừng uống nữa - Hắn giật lấy ly rượu trên tay Lam Nhiên.
- Đưa đây - Lam Nhiên chanh chua giật lại chai rượu từ tay La Đình Diệp.
La Đình Diệp
lại chẳng nói gì, chỉ ngồi im, xem cô uống. Lam Nhiên uống đến say bí tỉ, say đến chả biết trời đất trăng sao gì cả. Báo hại La Đình Diệp phải bế cô vào phòng ngủ.
Vào tới phòng ngủ, Lam Nhiên từ đầu đến cuối đều không chịu buông La Đình Diệp ra, hai tay ôm chặt lấy cổ La Đình Diệp. Lam Nhiên dùng lực ở cổ tay kéo thân La Đình Diệp xuống áp vào thân cô. La Đình Diệp không kịp phản ứng theo đó mà đè lên người
cô.
Cơ thể mềm mại và đầy mùi hương của cô chà sát vào cơ thể của La Đình Diệp khiến hắn như điên lên. Đình Diệp luồng tay sau gáy Lam Nhiên, phủ đôi môi của mình xuống môi cô, cắn mút không ngừng nghỉ. Lưỡi của La Đình Diệp luồng vào miệng Lam Nhiên, đùa giỡn với lưỡi cô. Hắn tham lam hút hết lấy hơi thở ngọt ngào của cô. Lam Nhiên nới lỏng bàn tay đang quàng sau cổ La Đình Diệp trực tiếp choàng tay ra sau ôm hắn, vuốt ve tấm lưng rộng lớn. Đối với La Đình Diệp đây là một sự cám dỗ lớn nhất từ trước tới giờ. Tay hắn để sau gáy cô nhấn thêm lực, hôn cô điên cuồng hơn. Cả hai quấn quýt nhau đến khi không còn chịu được nữa thì bỏ ra, hô hấp cả hai đều dồn dập. Lam Nhiên đôi mắt mơ màng hiện lên một tầng sương, lật La Đình Diệp nằm ngửa ra còn cô nằm áp sát trên thân hắn. Cả người Lam Nhiên hơi rướn lên, hai bàn tay mò mẫm khắp nơi tìm khuôn mặt điển trai kia. Hai bàn tay cô áp lên má hắn, phủ môi mình lên môi hắn, vừa cắn vừa mút cho kì nát mới thôi. Hai tay Lam Nhiên không chịu yên phận vuốt ve quanh vùng ngực rắn chắc của La Đình Diệp. La Đình Diệp thân dưới như có lửa, nóng hừng hực, nhưng phải kiềm chế. Tay không dám động chỉ dám để sau lưng Lam Nhiên xoa xoa tấm lưng nhỏ. La Đình Diệp càng nằm yên Lam Nhiên lại càng làm tới. Tay cô luồn vào lớp áo thun mỏng của hắn, ve vãn từng thớ thịt rắn chắc, từ bụng lên ngực, cô vuốt ve từng chút từng chút. Bàn tay lạnh của Lam Nhiên chạm vào da thịt của La Đình Diệp, khiến hắn tê dại khẽ phát ra những âm thanh mờ ám:
- A...Nhiên...em dừ..ng...a!
Tay Lam Nhiên xoa xoa khắp nơi trên cơ thể La Đình Diệp lại dừng lại ở đỉnh ngực hắn nhấn mạnh một chút, lại cùng nhũ hoa nhỏ của hắn trêu đùa. La Đình Diệp khuôn mặt ửng hồng, gằn giọng:
- Đỗ Lam Nhiên, em dừng lại cho tôi!
Đây là sỉ nhục lớn nhất từ trước đến giờ mà La Đình Diệp nhận được là bị một cô gái cưỡng hiếp hơn nữa đó là vợ tương lai của hắn. Hắn hiểu lời cảnh báo của Đỗ Thuần rồi!
Càng nói Lam Nhiên càng làm tới. Cô kéo áo hắn lên cao, cái miệng nhỏ xinh xinh định ngậm lấy nụ hoa nhỏ kia thì...A lê hấp! La Đình Diệp lật bài lại đè Lam Nhiên xuống thân. Vật dưới thân kia của hắn đã căng trướng.
- Soái ca ~~~ Mới đó mà không chịu được rồi sao? - Lam Nhiên cất giọng khàn khàn mê hoặc vô cùng.
- Em...- La Đình Diệp cứng họng không thể nói lại.
- Khì...khì...- Tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từ cái người đang ở dưới thân hắn kia vô cùng ngọt lại rất êm tai. Lam Nhiên ngủ rồi! Hừ! Tiểu yêu tinh này, vừa chọc cho hắn căng cứng lên đến khó chịu vậy mà giờ đã ngủ rồi! Haiz, hắn phải tự giải quyết rồi.
La Đình Diệp lấy khăn rồi vào phòng tắm. Tắm xong hắn leo lên giường, đắp chăn lại cho cả hai, ôm Lam Nhiên vào lòng, không chịu được hôn một cái thật sâu lên cái má hồng hồng kia, lại hôn thêm một cái ngay mắt phượng kia rồi hắn mới có thể ngủ được. Nhưng thực ra, La Đình Diệp không biết hôm đó hắn hôn nhẹ vào mặt Lam Nhiên không biết bao nhiêu lần.