Em, Anh Và Chúng Ta

Rời xa thế giới của anh


trước sau

Nghe tiếng vỡ nát làm trái tim em nhói đau

Đây là trò chơi tàn khốc của anh

Thở dài cùng thiên sứ của em

Rời xa thế giới của anh

Em mệt mỏi ở đây đợi chờ tất cả

Trộn lẫn những giọt nước mắt trong veo

Rời xa thế giới của anh

Em tổn thương ở đây

Tất cả đứng yên

Rời xa là duy nhất.

<Rời xa thế giới của anh>

—Tô Tử Quân.

————————-

Quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tô có vẻ càng ngày càng nóng lên, Thiên Khải vừa ngầm vừa tỏ nhằm vào Viễn Thần, còn Tưởng Thị rõ ràng đã đứng về phía Viễn Thần, trò chơi này dường như càng trở nên đặc sắc, mèo nào cắn mỉu nào là điều mọi người quan tâm nhất. Đồng thời, cuộc hôn nhân để củng cố mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Ôn của Tô Tử Quân và Tô Diệc Mân lại một lần nữa bị lôi ra, trở thành đề tài bàn tán của mọi người lúc trà dư tửu hậu. Những cái gọi là liên hôn chính trị thực ra không hạnh phúc dường như được giải thích chuẩn cho cặp đôi này.

Còn Tô Diệc Mân dọn ra khỏi căn hộ của họ và sống trong khách sạn, đây dường như càng chứng thực chuyện cuộc hôn nhân này đã đi đến kết thúc.

Tô Diệc Mân về biệt thự, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh tin có thể thấy Tô Tử Quân ở đây. Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tô Tử Quân thật sự không ở đây.

Tô Giải Phong nhìn con trai mình, giận run người. “Thằng khốn nạn, mày đã làm gì hả?”

Tô Diệc Mân lạnh lùng nhìn bố mình, không muốn nói chuyện, rời đi thẳng.

Tô Giải Phong bị hành vi của Tô Diệc Mân chọc giận, túm chặt lấy tay anh. “Thằng bất hiếu này.”

“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng. “Có cần lại giả vờ phát bệnh tim giống lần trước không?”

“Mày…” Tô Giải Phong không ngờ Tô Diệc Mân lại nói vậy, rõ ràng hơi lúng túng, cuối cùng mới nói: “Sao anh biết?”

Anh cười lạnh, không trả lời, cũng không có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc của Tô Giải Phong.

Cuối cùng, Tô Giải Phong như bừng tỉnh. “Hóa ra Triệu Thiên Ất là người của anh.”

“Nếu đã biết thì bố cũng đừng vờ vịt trước mặt con nữa. Bố khiến con cảm thấy buồn nôn.” Tô Diệc Mân lạnh lùng nói, sau đó xuống tầng. Anh toan rời đi thì cửa biệt thự mở ra, Tô Tử Quân cứ thế xuất hiện trong tầm mắt anh.

Tô Tử Quân ngẩn người, không ngờ lại gặp anh lúc này. Động tác của cô hơi cứng ngắc, nhưng ánh mắt chẳng hề nao núng.

Cô dịch người, nhường đường cho anh ra ngoài. Nhưng Tô Diệc Mân chỉ nhìn cô như cười như không. “Động tác này của em là sao? Anh chỉ đi mở cửa cho em thôi.”

Bữa cơm này vô cùng kỳ quặc, bốn người trên bàn ăn mỗi người một tâm sự.

Tô Giải Phong gắp thức ăn cho Tô Tử Quân. “Ăn nhiều chút, bồi bổ cơ thể.”

Tô Giải Phong vừa dứt lời, Tô Diệc Mân sực nhớ ra điều gì, liền quắc mắt trừng Tô Giải Phong. Nhưng anh không thể hiện ra điều gì khác, chỉ là nét mặt anh trở nên cứng ngắc, còn trái tim anh cũng bắt đầu lạnh đi từng chút một.

Thì ra, đó là thật.

Ăn cơm xong, Ôn Như Kiều kéo Tô Tử Quân vào phòng.

Bà ta quan sát cô với vẻ thắc mắc. “Dạo này con đi đâu? Gọi điện cho con đều tắt máy. Gọi điện đến trường con, họ nói con đã xin thôi học rồi. Rốt cuộc là sao?”

Tô Tử Quân ngồi trên giường, khẽ thở dài. “Con chỉ muốn một mình ra ngoài cho thư thái thôi, mẹ đang lo lắng gì vậy?”

“Con nói mẹ lo lắng gì? Con gái mẹ không thấy tăm hơi đâu, mẹ có thể không lo lắng hay sao?”

Tô Tử Quân cười không ừ hử gì. “Bây giờ con về rồi mà. Cũng không có chuyện gì cả, chỉ đi cho khuây khỏa thôi. Xem thế giới bên ngoài, mở mang tầm mắt, để tư duy của mình không đến mức quá hạn hẹp.”

Ôn Như Kiều quan sát cô, có vẻ đang phán đoán tính chân thực trong lời cô nói. “Thế à? Vậy sao dạo này có tin đồn Diệc Mân đã dọn ra ngoài ở rồi?”

Tô Tử Quân kìm nén lại. “Giới truyền thông đều thích ăn nói hàm hồ, có phải mẹ không biết đâu.”

Ôn Như Kiều nhìn cô vẻ nghi hoặc. “Vậy hả?”

Tô Tử Quân trấn tĩnh gật đầu. “Là vậy đấy mẹ.”

Tuy rất thắc mắc nhưng Ôn Như Kiều cũng vẫn tỉnh bơ. Chỉ là nhìn cô, bà ta cũng không nói được gì. Vốn bây giờ mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Ôn khá vi diệu, mà cuộc hôn nhân này giống hòn đá thử vàng kiểm chứng mối quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tô, sự tồn vong của cuộc hôn nhân đại diện cho mối quan hệ giữa hai nhà.

Tô Tử Quân đi ra khỏi
phòng của Ôn Như Kiều, Tô Diệc Mân đã đứng ở chỗ không xa, anh như cười như không dựa vào tường. Trông anh gầy hơn trước, nhưng cả người vẫn có cảm giác áp bức như thế.

Cô đi qua.

“Tình cảm giữa hai mẹ con tốt thật.” Giọng nói của Tô Diệc Mân rất bình thản, không nghe ra được cảm xúc.

Tô Tử Quân nhìn anh một cái. “Không phải anh vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai mẹ con em rất tốt đấy sao?”

Anh túm tay cô. “Em làm loạn đủ chưa? Lâu vậy anh không quản em, chẳng lẽ cũng trở nên tham vọng rồi?”

Cô nhắm mắt. “Làm loạn? Em dám sao?” Cô hất mạnh tay anh, không để ý tới anh, vào phòng. Anh vào theo.

“Có phải em muốn cãi nhau với anh đúng không?” Anh nhìn cô, ánh mắt không thể nhìn thấu.

Tô Tử Quân lười biếng ngồi một bên. “Tô Diệc Mân, anh cứ toan tính như thế anh không mệt hả? Anh không mệt, nhưng em mệt rồi.”

“Thể lực của anh vẫn luôn rất tốt, chuyện này em thấu hiểu sâu sắc rồi còn gì?”

“Anh…” Cô cắn môi nhìn anh.

Anh túm tay cô. “Em muốn làm gì em chưa chắc đã làm được, còn anh muốn làm gì em chưa chắc đã biết. Cho nên, cũng đừng tự đoán loạn anh sẽ đồng ý gì với em.”

Anh vung tay cô ra, sau đó vào nhà tắm.

Cô nhìn bóng lưng anh, lòng hơi sợ hãi. Cô vẫn luôn biết anh là người quan sát vô cùng tỉ mỉ, nhưng khoảnh khắc này, sự thông thấu đó khiến cô sợ hãi. Rõ ràng cô chỉ đợi một câu “em có ý gì” của anh, sau đó cô sẽ thuận theo mà trả lời. Nhưng anh lại không cho cô cơ hội nói ra hai chữ đó. Đây rốt cuộc là người thế nào vậy.

Cô đứng trên ban công, cảnh tượng này quen thuộc như thế, quá khứ và hiện tại, người vẫn cũ, vật vẫn cũ, chỉ là tâm trạng thuở ban đầu đã chẳng thể tìm lại nữa rồi. Gió lạnh thổi hiu hiu, cơn gió mùa đông dường như vô cùng buốt xương. Nhưng chỉ có buốt xương mới có thể khiến đầu óc mình tỉnh táo, mới có thể nhìn rõ con đường trước mắt mình, mới có thể biết mình nên làm thế nào.

Từ quá khứ đến hiện tại, dường như cô vẫn luôn thỏa hiệp.

Nhưng lần này, cô không muốn thỏa hiệp nữa.

Cửa phòng tắm bị mở ra, tiếng bước chân truyền đến. Cô không quay đầu, nhưng cơ thể hơi cứng đờ. Không cần quay đầu lại, song cô đã biết anh đang đứng ở chỗ không xa nhìn mình. Nhận thức khó hiểu này khiến đáy lòng cô lạnh lẽo.

Anh nhìn cô một cái. “So với việc nghĩ về những chuyện mình không làm được, chi bằng nghĩ về chuyện gì thực tế còn hơn. Em nghĩ sao?”

Cô đi qua bên người anh. “Không phải ai cũng đều giống anh.”

Anh cười. “Em khó chịu cái gì. Em thật sự nghĩ bản thân em ấm ức vô cùng, cần người ta dỗ dành em hay sao?”

Cô cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình thoắt cái đã bùng lên, phải rất gắng sức đè nó xuống. “Em thật sự đâu có được chiều chuộng như trong tưởng tượng của anh.”

Anh cười lạnh. “Thế em xị mặt cho ai xem. Hay là em cảm thấy em có tư cách khoe mẽ?”

Cô nhìn anh. “Em đương nhiên không có tư cách.”

Anh dường như đã bực, đi qua bóp cổ cô. “Em tức giận lắm đúng không? Con mẹ nó anh cũng tức giận, anh đi tìm ai. Em nói xem tại sao anh phải sống ở khách sạn? Anh sợ anh ngày ngày nhìn thấy em thì sẽ có kích động muốn bóp chết em.”

Dường như anh đã tức điên, sức lực dùng hơi lớn. Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra.

Cô thở hổn hển, không nhìn anh.

Tay anh đập mạnh vào chiếc tủ nhỏ cạnh giường, chiếc tủ lập tức nứt ra một khe hở.

Hai người họ, dường như cũng giống tấm ván gỗ hoàn chỉnh đó, giờ đã có vết nứt, thì mãi mãi chẳng thể hoàn chỉnh nữa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện