Tôi một mình bước đi, một mình nhìn thấu, một mình chịu đựng
Thuốc đã hút, cô đơn trong rượu đựng nỗi ưu sầu
Tôi một mình bước đi, một mình nhìn thấu, một mình chịu đựng
Đường là do tôi tự lựa chọn, tôi một mình bước đi.
—Tô Tử Quân.
————————-
Mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Ôn có thể nói là chỉ còn trên danh nghĩa, thêm việc hợp tác giữa Viễn Thần và Tưởng Thị, bên ngoài càng thêm đánh giá thấp cuộc hôn nhân giữa họ. Cho nên, khi Tô Diệc Mân công khai thừa nhận với giới truyền thông rằng anh và Tô Tử Quân đã bàn bạc chuyện ly hôn, chẳng có ai cảm thấy bất ngờ, họ đều nghĩ đây là một kết quả tất yếu. Và đây cũng là dự định tốt nhất mà Tô Diệc Mân bày tỏ với Tưởng Thị.
Tô Diệc Mân ngồi trong phòng làm việc cười khổ.
Ai ai cũng cảm thấy anh lấy Tô Tử Quân là có mưu đồ, bây giờ lợi dụng xong thì hất cẳng đi. Ai ai cũng cảm thấy anh lấy cô vì lợi ích, chẳng một ai tin, nguyên nhân anh lấy cô chỉ thuần khiết như thế, chỉ đơn giản như thế, chỉ bởi vì anh yêu cô. Nhưng, sẽ không có một ai tin cả.
Mà bây giờ, ngay bản thân anh cũng không tin nữa. Anh yêu cô như thế, vậy tại sao còn lựa chọn để cô đi? Lựa chọn ly hôn?
Kha Hoa nhìn ông chủ mình, lòng chị cũng cực kì khó chịu. “Sếp Tô, rõ ràng anh…” Chị không nói được nên lời, có những tình yêu thật sự phải là người đứng xem mới nhìn rõ ràng. “Tại sao lại để cô ấy đi?”
“Không thì thế nào? Cứ tiếp tục thì cô ấy cũng sẽ không tin tôi, thậm chí sẽ nghĩ là để có được Tưởng Thị mà tôi không muốn ly hôn với cô ấy.” Anh cười châm chọc. “Làm người mà làm đến kiểu như tôi, cũng coi như đáng buồn rồi.”
Kha Hoa mím miệng, nhưng vẫn không khỏi thở dài, một cặp đôi đẹp như thế, sao lại đi đến kết cục này?
Gần như đã dự liệu được hậu quả phải gánh chịu tiếp theo, trước tiên là sự đeo bám của giới truyền thông. Chỉ là giới truyền thông không quan tâm tại sao anh và Tô Tử Quân ly hôn, ngược lại vô cùng hứng thú với chuyện bao giờ anh lấy Tưởng Nhã Đình. Ánh mắt anh lạnh tanh. “Tôi nói tôi muốn lấy Tưởng Nhã Đình lúc nào?”
Giới truyền thông bị thái độ của Tô Diệc Mân làm cho chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Thực ra, lúc một mình bình tĩnh lại, anh tự hỏi mình, rốt cuộc anh có hối hận không? Ngay cả bản thân anh cũng không đưa ra được câu trả lời.
Anh bị những cuộc gọi tới tấp đòi mạng của Tô Giải Phong giục về nhà, xem ra Tô Giải Phong thật sự định trò chuyện cho hẳn hoi với anh rồi. Ông đuổi Ôn Như Kiều và thím Đường ra ngoài, chỉ là anh cũng chẳng bận tâm nữa, anh còn có thể bận tâm gì?
“Mày đã làm gì vậy hả?” Tô Giải Phong bị thái độ chuyện không liên quan đến mình của Tô Diệc Mân làm cho hoàn toàn bùng nổ.
Tô Diệc Mân nhàn nhã nhìn ông một cái. “Không phải bố có thói quen ngày nào cũng đọc báo sao? Còn lãng phí nước bọt hỏi con?”
“Thái độ của mày là sao hả? Chuyện lớn như ly hôn, mày tưởng là chơi chắc? Cũng không bàn bạc mà tự quyết định, ngang ngạnh ngạo mạn.”
“Trước khi vờ bị bệnh nhập viện sao bố không bàn bạc với con? Hay là chỉ thích trò tiêu chuẩn kép?” Giọng anh rất nhẹ nhàng, cũng không định tiếp tục với Tô Giải Phong nữa.
“Tao vì cái nhà này còn gì, vì để làm dịu mối quan hệ trong cái nhà này. Tao làm tất cả là sai hay sao?”
“Bố không sai. Bố làm gì cũng đúng hết.” Giọng anh trở nên sắc nhọn. “Chẳng qua bố chỉ muốn con đừng tranh giành với người phụ nữ đó. Bố bỏ mặc bà ta bao nhiêu năm nay, con không tin là tâm tư của bà ta bố lại không biết. Nhưng bố vẫn chẳng hỏi chẳng han. Bố được đấy nhỉ, thật sự là một ông chồng tốt, bao dung vợ mình hết lần này đến lần khác.”
Tô Giải Phong hít thở nặng nhọc. “Chúng ta là người một nhà.”
Tô Diệc Mân cười chế giễu. “Người một nhà? Cụm từ này nghe hay ghê đấy! Là người một nhà thì Ôn Như Kiều sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn nuốt chửng Viễn Thần hay sao? Là người một nhà thì bà ta sẽ lấy bố để mà
lợi dụng bao nhiêu năm hay sao? Là người một nhà thì bà ta sẽ coi cuộc hôn nhân của con thành một quân bài hay sao? Đây đúng là chuyện cười hài hước nhất con từng nghe. Nhưng mà, chuyện cười mà bố tạo ra cho con thật sự không chỉ có vậy. Thật sự nên cảm kích bố đấy.”
“Diệc Mân mày đừng quá trớn như thế.”
“Quá trớn ư.” Anh thật sự rất muốn cười. “Nếu bố dùng một nửa tâm tư dành cho Ôn Như Kiều với mẹ con, bà ấy sẽ đến nỗi tự sát hay sao?”
“Mày đã biết gì rồi?”
“Chuyện nên biết đều biết cả rồi. Bao gồm di chúc bố viết vào lần đầu tiên phát bệnh. Khi ấy con còn nghĩ, bố nhân từ như thế từ bao giờ, vậy mà muốn cho người không liên quan đến mình cổ phần. Có điều, sau đó con đã hiểu.”
Cơ thể Tô Giải Phong run rẩy không ngừng. “Hóa ra mày vẫn luôn biết.”
“Phải. Vẫn luôn biết rõ.”
Tô Giải Phong nhắm mắt lại. “Vậy mà có thể chịu được đến bây giờ, đúng là con trai tốt của tao. Mày còn nghĩ cách gì nhằm vào tao?”
“Tôi thật sự hận ông thấu xương. Nếu ông đã thích Ôn Như Kiều thì đừng có lấy mẹ tôi, lấy bà rồi lại không đối xử tốt với bà, khiến bà sống trong sầu muộn và ảo tưởng. Một người phụ nữ mà phải dựa vào ảo tưởng để nhận được sự yêu thương của chồng, đúng là vô cùng châm chọc. Đó đều là nhờ ơn của ông. Mẹ tôi vì ông nên mới tự sát, là ông hại chết bà.”
“Cho nên, mày hận tao?”
“Điều tôi hận ông nhất không phải chuyện này. Thậm chí tôi còn có thể tha thứ cho ông. Tôi vẫn luôn không nghĩ thông tại sao ông phải làm vậy, phải cẩn thận che chở Ôn Như Kiều như thế. Sau đó tôi đã biết, khi thích một người, thật sự bất đắc dĩ như thế, cho dù biết là sai thì cũng sẽ lựa chọn tiếp tục làm. Cho nên, tuy tôi không thể tha thứ cho ông, nhưng chí ít, tôi có thể thấu hiểu cho ông. Nhưng điều khiến tôi không thể chịu đựng được nhất, là rõ ràng ông biết Tử Quân mang thai, ông không những không nói cho tôi biết, vậy mà còn không muốn cho cô ấy giữ lại đứa bé. Hôm cô ấy muốn đi phá thai, là người của ông đưa cô ấy đi đúng không. Giờ thì đúng ý ông rồi. Di chúc của ông ngoại đã nói rõ, chỉ cần tôi còn chưa có con thì Viễn Thần do ông quản lý, ông là chủ nhân của Viễn Thần. Thế thì Ôn Như Kiều sẽ không muốn rời xa ông nữa, vì dẫu sao ông còn có thể cung cấp lợi ích cho bà ta, đúng không?” Anh cười, ngay cả bản thân anh cũng không biết thê lương nhường nào.
Tô Giải Phong muốn giải thích gì đó, nhưng vẫn chưa nói gì. Ông có thể nói gì được, tuy đứa bé đó ra đi không phải vì ông, nhưng ông thật sự ôm suy nghĩ đó.
“Tôi hận ông thấu xương. Đó là huyết mạch nhà họ Tô, là cháu nội của ông, là con của tôi cơ mà. Con của tôi.” Anh phẫn nộ, đó là đứa con mà anh hằng mong ngóng cơ mà, anh còn chưa kịp nhìn, nó đã cứ thế ra đi, tựa như chưa từng đến.
“Con hận bố đúng không?” Tô Giải Phong trầm mặc dựa vào ghế. Cả đời này ông đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, cũng có lỗi với quá nhiều người rồi.
“Phải. Tôi mãi mãi cũng không thể tha thứ cho ông. Tôi sẽ cho ông tận mắt chứng kiến hậu quả dẫn tới từ quyết định của ông.”
Anh xoay người muốn rời đi, tay đã kéo nắm tay cửa.
Tô Giải Phong bỗng gọi anh lại. “Diệc Mân…”
Anh yên lặng.
“Đứa bé không phải do Tử Quân phá bỏ. Là sức khỏe con bé quá yếu, lại chịu kích thích lớn, cho nên mới bị sảy thai. Trong lúc hôn mê, con bé vẫn còn kêu phải cứu con của nó.”
Cơ thể anh cứng đờ, tiếp đó ngực cũng đau dữ dội. Anh đi mấy bước, mới phát hiện, mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.