Em, Anh Và Chúng Ta

Gặp cố nhân


trước sau

Cái gọi là hạnh phúc

Không ràng không buộc

Cái gọi là tự do

Thản nhiên trong lòng

Cái gọi là đời người

Gặp sao yên vậy.

—Tô Tử Quân.

————————-

Lộ Tu Viễn là một người đã nói là làm, nói chỉ cho Tô Tử Quân thời gian ba ngày thì sẽ không cho thêm lấy một giây. Hôm nay, Lộ Tu Viễn không định dẫn Khả Lạp ra ngoài, thậm chí muốn xin nghỉ cho Khả Lạp, tất cả chỉ vì yêu cầu của Lộ Tu Minh với hôn lễ. Tuy thái độ của Khả Lạp không rõ ràng, nhưng Lộ Tu Minh lại không định khoan dung với Khả Lạp trong vấn đề này.

Đây là một bữa tiệc đơn giản, Lộ Tu Viễn chỉ bảo thư ký để Tô Tử Quân quen hơn với quy trình, sau đó dẫn cô đi dự tiệc.

Tuy khó hiểu nhưng Tô Tử Quân vẫn làm theo, xem đi xem lại hợp đồng để quen với kế hoạch lần này.

Người Trung Quốc luôn có tác phong bàn chuyện làm ăn trên bàn cơm.

Ngày trước khi xem một chương trình xem mặt nào đó, có một khách mời nam nói anh ta chưa từng uống say. Vì thế anh ta đồng thời bị chuốc rượu lũ lượt, chẳng được mấy cốc đã gục. Cái gọi là chưa từng uống say của khách mời nam, là ám chỉ khi ở nước ngoài. Ở đây sẽ không có ai kính rượu, cũng không có ai chuốc rượu, tất cả đều xem mình uống thế nào.

Cho nên, văn hóa rượu mới trở thành phong cảnh đặc biệt nhất của Trung Quốc, cho dù nhược điểm trong đó nhiều, nhưng cũng không đánh mất nét đặc sắc được lưu truyền lại này.

Tô Tử Quân đi theo sau Lộ Tu Viễn, bờ vai anh ta rộng rãi, có vẻ luôn có thể cho người ta chỗ dựa, có một thứ cảm giác an ổn và vững chãi kỳ lạ.

Đến nhà hàng Trung, có người dẫn họ vào.

Bố cục ở đây hơi quen thuộc, Tô Tử Quân thoáng kinh ngạc với thứ cảm giác quen thuộc này, nhưng biểu hiện vẫn thản nhiên.

Lộ Tu Viễn nhìn Tô Tử Quân, nhướng mày. “Vào đi!”

Tô Tử Quân gật đầu, sau đó theo Lộ Tu Viễn đi vào.

Chỉ là, trong thoáng chốc, Tô Tử Quân cứng đờ, vậy mà lại gặp anh ta vào lúc này. Lộ Tu Viễn nhận ra sự bất thường của Tô Tử Quân, thản nhiên nói: “Đây là sếp Lạc, nghe nói sếp Lạc cũng tới từ Thâm Hạ, cũng coi như đồng hương của Tử Quân rồi. Đúng là trùng hợp một cách kỳ lạ mà.”

Tô Tử Quân cười cho phù hợp. “Tiếng tăm của sếp Lạc, Tử Quân đương nhiên đã từng nghe đến, ắt hẳn ở Thâm Hạ ai ai cũng khen ngợi. Có thể gặp được sếp Lạc là vinh hạnh to lớn của Tử Quân.”

Lạc Tử Thịnh nhếch khóe miệng như cười như không, liếc Tô Tử Quân, ánh mắt không dừng lại trên người cô. “Hẳn sếp Lộ chưa ăn cơm đúng không, cho đồ ăn lên trước thì sao?”

“Đương nhiên là được rồi.” Lộ Tu Viễn khách sáo trả lời.

Bấy giờ Tô Tử Quân mới hiểu tại sao nơi đây có phần quen thuộc, thì ra đây là nhà hàng dưới trướng Lạc Tử Thịnh.

Màu sắc đồ ăn rất thu hút, tươi sáng rực rỡ, không cần động đũa đã có thể tưởng tượng ra hương vị thơm ngon. Nhà hàng chế biến món Trung là chủ yếu, đậu hủ ma bà Tứ Xuyên, thịt heo thái sợi xào, cá hầm nấm, rùa hấp,… Chỉ nhìn thôi đã thấy thòm thèm.

Lộ Tu Viễn nhìn các món ăn trên bàn thì nở nụ cười. “Sếp Lạc khách sáo quá.”

Lạc Tử Thịnh không tỏ rõ ý kiến, khẽ nói: “Mỗi một món ăn cần có các bước chế biến từ lúc nấu đến lúc hoàn thành, mỗi bước đều không thể thiếu, nếu không món ăn nấu ra ắt sẽ có khuyết thiếu. Nếu quá hấp tấp mà lược bớt một vài bước nào đó, vậy thì món ăn chỉ có thể coi là thất bại. Không biết ý sếp Lộ thế nào?”

Lộ Tu Viễn nheo mắt, đang ám chỉ mình chỉ vì cái lợi trước mắt mà đốt cháy giai đoạn?

“Không ngờ sếp Lạc bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn nghiên cứu tới đồ ăn như vậy. Tôi là một người thô tục, không hiểu nấu nướng thế nào, chỉ biết đồ ăn có thể ăn là được, còn về việc thiếu mì chính hay xì dầu, đó đều là chuyện không đáng để ý. Dẫu sao ăn no mới là quan trọng nhất.”

Lạc Tử Thịnh dùng đũa gặp một miếng cá cho Lộ Tu Viễn. “Vẫn là sếp Lộ biết được bản chất. Chỉ là, có những bước bắt buộc phải có. Như món cá này, không nhặt xương ra thì rắc rối rồi.”

Lộ Tu Viễn gật đầu. “Vẫn là sếp Lạc cẩn thận.”

Tô Tử Quân ngồi một bên, nhìn hai người đàn ông hờ hững nói chuyện, trên thực tế là đang ám chỉ với đối phương suy nghĩ của mình. Tô Tử Quân nhẩm lại nội dung tài liệu một lượt, rồi mau chóng có được câu trả lời. Lộ Tu Viễn quả thực muốn về nước phát triển, nhưng cần một thời cơ. Lúc này, Lộ Tu Viễn lựa chọn hợp tác với Thịnh Nhân trước. Chỉ là bây giờ có vẻ Thịnh Nhân do Lạc Tử Phong quản lý, tiếp xúc với Lạc Tử Phong rắc rối, bởi thế anh ta muốn được làm mối thông qua Lạc Tử Thịnh. Lạc Tử Thịnh rõ ràng không muốn tham gia vào nữa, mà muốn khước từ.

Lạc Tử Phong đối nhân xử thế tuy không xảo quyệt bằng Lạc Tử Thịnh, nhưng đặc trưng lớn nhất của anh ta là anh ta điển hình cho phái bảo thủ, không muốn chấp nhận bất cứ pha đầu tư mạo hiểm nào. Đây cũng là lý do gần đây Thịnh Nhân phát triển không nhanh. Nếu Lộ Tu Viễn tìm Lạc Tử Phong thì chẳng nghi ngờ gì, anh ta chỉ có một kết quả. Nhưng Lạc Tử Thịnh lại khác. Lạc Tử Thịnh am hiểu phân tích thế cục, có thể lựa chọn mạo hiểm vì lợi ích, chỉ cần lợi ích này đủ mê hoặc.

Lộ Tu Viễn vẻ như nhìn Tô Tử Quân một cái vô ý, Tô Tử Quân như nhận được mệnh lệnh, đứng dậy cười. “Có may mắn gặp được sếp Lạc, chẳng thể bày tỏ được hết tâm trạng vui mừng, chỉ đành bày tỏ bằng cách cũ thôi.”

Tô Tử Quân không cho Lạc Tử Thịnh cơ hội hối hận, cứ thế uống rượu luôn.

Lạc Tử Thịnh nhìn Tô Tử Quân, dáng vẻ như hứng thú. “Trợ lý của sếp Lộ đều xinh đẹp và phóng khoáng như vậy ư? Đúng là khiến tôi hâm mộ ghê.”

Lời này của Lạc Tử Thịnh nửa thật nửa giả, sau đó anh uống hết sạch rượu.

Lộ Tu Viễn cười nhẹ. “Sếp Lộ có được một người vợ đầy khí chất, chuyện đó mới khiến người ta hâm mộ.”

Lạc Tử Thịnh cười không ừ hử gì, nhìn vào Tô Tử Quân. “Cô Tô đây phóng khoáng như thế, thật khiến tôi tò mò tửu lượng sẽ tốt đến đâu.”

Tô Tử Quân biến sắc, tửu lượng của cô không hề tốt, chuyện này hẳn Lạc Tử Thịnh đã biết.

“Sếp Lạc nói đùa rồi, múa rìu qua mắt thợ mà thôi.”

Lạc Tử Thịnh vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức đổi sang một chai rượu khác. Độ tinh khiết 69%.

Tô Tử Quân thầm thở dài, tay siết chặt túi hơn.

Lộ Tu Viễn gắp thức ăn cho Tô Tử Quân. “Đừng nhìn rượu mãi thế, vẫn phải ăn thêm vào. Nếu không sếp Lạc lại phải trách đồ ăn đầu bếp nấu ra không hợp khẩu vị của cô đấy.”

Tô Tử Quân vui vẻ nhận lấy, sau đó ăn mấy miếng. “Hương vị rất ngon, sếp Lạc tìm được đầu bếp giỏi như vậy ở đâu thế? Hôm nào đó cũng để tôi học lỏm xem.”

Lạc Tử Thịnh và Lộ Tu Viễn đồng thời nở nụ cười. “Xem ra cô Tô chuẩn bị làm vợ đảm mẹ hiền rồi.”

Tô Tử Quân cũng cười, không tiếp lời. Vừa nãy anh ta đang cảnh cáo mình ư?

Thành phố Thâm Hạ phát
triển nhanh chóng, lĩnh vực bất động sản gần như đã bão hòa, nhất là với sự nổi lên của Thiên Diệc, gần như độc chiếm ngành này. Việc quản lý khách sạn thì Bắc Thần chiếm lĩnh, nhất là sau khi Cố Diễn Trạch tiếp quản Bắc Thần thì nó càng phát triển như vũ bão. Còn anh họ của Cố Diễn Trạch là Cố Vân Tu gần như bá chiếm ngành trang sức. Lúc này Thịnh Nhân tiếp tục phát triển bất động sản rõ ràng là phương hướng sai lầm. Sau khi Lạc Tử Thịnh rời khỏi Thịnh Nhân, Thịnh Nhân rõ ràng không còn mạnh như trước. Muốn có được thành tựu trong mấy lĩnh vực này, hiển nhiên khả năng không cao cho lắm. Để Thịnh Nhân hợp tác với Vũ Thiên chẳng nghi ngờ gì chính là biện pháp tốt nhất, ắt hẳn Lạc Tử Thịnh cũng hiểu đạo lý này.

Phạm vi can thiệp của Thịnh Nhân rất rộng, bao gồm trang sức và khách sạn, nhưng bây giờ gần như dựa vào những khách quen mấy năm trước, sớm muộn sẽ lui khỏi cạnh tranh. Còn bây giờ chính là cơ hội để Thịnh Nhân cải tổ lại.

Lúc này, Lộ Tu Viễn đưa một phần tài liệu vào tay Lạc Tử Thịnh.

Nhân viên đã thu dọn hết đồ ăn, mặt kính thủy tinh chiếu ra bóng của Lạc Tử Thịnh. Tô Tử Quân định thần, vẫn hơi căng thẳng.

Lộ Tu Viễn có vẻ nhận ra sự bất an của cô, cười nói: “Đừng có cau có, sếp Lạc vẫn chưa từ chối cơ mà? Nếu thành công thì tôi sẽ tăng lương cho cô, thế này là có thể thu lại vẻ mặt bất an rồi đúng không?”

Tô Tử Quân cười, bây giờ lương của cô đang ở mức 0 có được không.

Lạc Tử Thịnh chỉ thờ ơ nhìn một cái rồi không nhìn thêm, chỉ bằng động tác này đã biết được tâm tư của anh ta, có lẽ là anh ta để họ nhìn thấy tâm tư của anh ta.

Tô Tử Quân thầm thở dài, quả thật đều là người không dễ lừa bịp mà. Tô Tử Quân đứng dậy, cười cho phù hợp. “Con số trong tài liệu rất nhiều, ắt là sếp Lạc nhìn cũng thấy phiền. Chi bằng để tôi giải đáp cặn kẽ nhé. Thực ra nội dung rất đơn giản. Trong tay Thịnh Nhân vẫn còn một mảnh đất, giá của mảnh đất này đương nhiên không cần phải nói nhiều. Chúng tôi muốn hợp tác với Thịnh Nhân, xây một khu vui chơi giải trí trên mảnh đất đó. Bây giờ Thâm Hạ phát triển thương nghiệp, giao thông thuận lợi, mọi người làm việc xong đương nhiên sẽ muốn tìm một nơi để thư giãn. Nếu có thể xây một khu vui chơi giải trí có hệ thống hoàn thiện trước khi người khác làm, ắt sẽ thu hút rất nhiều người.”

Lạc Tử Thịnh không nói gì, có vẻ đang đợi phần sau. Tô Tử Quân tiếp tục. “Bên trong có thể thiết lập các cấp độ khác nhau, bao gồm khách quý VIP, thượng lưu bình thường và người đi làm. Với nhóm người chủ đạo chắc chắn sẽ có nét thu hút, hơn nữa thị trường cũng rộng, triển vọng cũng rất khả quan.”

Lạc Tử Thịnh nhíu mày. Tình hình Thịnh Nhân bây giờ không tốt, nếu thật sự làm vậy thì chắc chắn sẽ phải tiêu hao món khổng lồ, hơn nữa với tính cách đó sao Lộ Tu Viễn có thể chắp tay chìa lợi ích ra. Cho dù sau khi sự thành, Thịnh Nhân kiếm được món lớn nhưng phải đổi lấy cái giá nặng nề, hơn nữa lại mở đường thị trường cho Lộ Tu Viễn. Một khi Lộ Tu Viễn đứng vững ở Thâm Hạ, trước tiên sẽ nuốt Thịnh Nhân, rồi mới là mục đích chính của anh ta. Quả nhiên là thông minh, dùng lợi ích mê hoặc như vậy làm mồi nhử.

Lạc Tử Thịnh thở dài. “Kết hoạch rất hay.”

Tô Tử Quân ngẩn người, ngược lại trở nên bối rối.

Chỉ là Lộ Tu Viễn sa sầm mặt, khi một người nói ngược thì có nghĩa là đã từ chối.

Lạc Tử Thịnh toan nói gì đó, Lộ Tu Viễn nhận một cuộc điện thoại, anh ta xin lỗi rồi ra ngoài.

Lạc Tử Thịnh nhìn Tô Tử Quân, hơi thắc mắc. “Sao em lại đi cùng anh ta?”

Tô Tử Quân im lặng, chuyện này quá dài, hơn nữa cũng không cần thiết phải nói.

Lạc Tử Thịnh nhíu mày. “Tốt nhất là cách xa Lộ Tu Viễn ra.”

Tô Tử Quân hơi thắc mắc về phản ứng của Lạc Tử Thịnh, ngẩn người một thoáng rồi mới nói: “Tại sao?”

“Anh ta là người thế nào hẳn em không biết rõ, nhưng em chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta đâu.” Giọng điệu của Lạc Tử Thịnh bình bình, anh nhìn Tô Tử Quân mà lắc đầu vẻ không vui.

Tô Tử Quân ngẫm đi ngẫm lại lời Lạc Tử Thịnh nói, cho đến khi Lộ Tu Viễn lại đi vào.

Lạc Tử Thịnh thở dài. “Kế hoạch của sếp Lộ rất hoàn hảo, chỉ tiếc thay Thịnh Nhân bây giờ đã không phải là Thịnh Nhân của Tử Thịnh nữa, cho nên tôi lực bất tòng tâm.”

Lộ Tu Viễn vẫn níu kéo. “Tình hình kinh tế của Thịnh Nhân bây giờ không tốt, tôi có thể cung cấp hầu hết các khoản vốn…”

Lạc Tử Thịnh ngắt lời anh ta. “Xem ra sếp Lộ không nghe hiểu ý của tôi rồi. Trọng tâm là tổng giám đốc của Thịnh Nhân là Lạc Tử Phong.”

Sắc mặt Lộ Tu Viễn sa sầm, sau hồi lâu anh ta mới nói: “Vậy cảm ơn sự thiết đãi của sếp Lạc, đồ ăn rất ngon miệng.”

Lạc Tử Thịnh cũng cười. “Vậy sếp Lộ phải thưởng thức thêm mấy lần vào nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Lộ Tu Viễn cáo từ, Tô Tử Quân đi theo anh ta. Khuôn mặt anh ta không có biểu cảm gì, không rõ đang nghĩ gì.

Tuy Lạc Tử Thịnh đã rời khỏi Thịnh Nhân nhưng là do chủ động từ bỏ Thịnh Nhân, bởi thế mối quan hệ với Lạc Tử Phong trở nên hòa hợp, Lạc Tử Phong tham khảo ý kiến của Lạc Tử Thịnh trong rất nhiều chuyện. Còn câu trả lời vừa rồi của Lạc Tử Thịnh rất rõ ràng là không khớp với sự thực, có điều cũng coi như từ chối trá hình rồi.

Tô Tử Quân nhìn Lộ Tu Viễn, bóng lưng anh ta vẫn thẳng tắp, bộ vest thủ công màu đen mặc trên người anh ta có thần thái riêng. Chỉ là trong cái lạnh buốt này, anh ta lại chẳng hề lạnh lẽo.

Nghĩ đến lời Lạc Tử Thịnh nói, Tô Tử Quân lắc đầu, cô quả thực rất không hiểu Lộ Tu Viễn. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện