Tôi chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể thấy mặt trời ngày mai
Chưa từng cảm thấy câu nói này lại chân thực đến thế
Còn sống
Đó thật sự là một điều may mắn.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh hãi, vì quá sợ mà quên cả hô hấp.
Cảnh tượng vừa rồi, xuất hiện hết lần này đến lần khác trong tâm trí cô.
Người kia đã cầm đèn pin soi vào họ rồi, cô gần như có thể biết trước số phận mình vào khoảnh khắc tiếp theo. Nhưng vào đúng thời khắc vi diệu đó, Lộ Tu Viễn thoăn thoắt trở dậy vòng tay trái qua người kia, tay phải cầm dao rạch vào cổ đối phương. Chỉ một giây, đối phương ngã xuống. Cả quá trình anh ta ra tay thành thạo, như thể ngã xuống trong tay anh ta không phải người mà chỉ là một con chuột nhỏ.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, song cô lại cảm thấy là một cảnh quay chậm mà thời gian cứ một mực tua ngược về sau.
Lộ Tu Viễn kéo thi thể tên kia sang một bên để xử lý, rồi mới đi đến trước mặt Tô Tử Quân. Anh ta im lặng muốn đến gần cô, song tay vươn ra rồi lại thu về.
Đám người kia vẫn đang tìm kiếm họ, cuối cùng Trang Thần hơi mất kiên nhẫn với lời báo cáo trăm lần như một của đám người đó là không có ai, sau đó hắn dẫn người rời đi.
Lộ Tu Viễn khựng lại.
Bàn tay anh ta vẫn cầm con dao nhỏ luôn được để ở chân chưa từng rời khỏi người anh ta. Anh ta đã ra tay mạnh, anh ta thật sự chưa từng nghĩ sẽ giết người, đi vào thế giới xã hội đen này, anh ta hiểu, ánh mặt trời mà Hạ Xuyên muốn là gì. Bao nhiêu năm nay, anh ta vẫn luôn tự trôi dạt.
Nhưng hôm nay, vào khoảnh khắc này, anh ta lại phạm phải sai lầm này một lần nữa.
Anh ta hối hận không?
Không, không hối hận. Nếu lại xảy ra một lần nữa, anh ta vẫn sẽ làm thế. Anh ta nhìn Tô Tử Quân, rồi mới dựa lại gần cô. “Sợ rồi à?”
Tô Tử Quân vẫn một mực nhìn anh ta, ánh mắt di chuyển. Anh ta không nhìn thấy nét mặt cô, nhưng anh ta biết, cô đang nhìn mình.
“Anh ta… chết rồi à?”
“Ừ.” Lộ Tu Viễn cười thê lương. “Cảm thấy tôi tàn nhẫn lắm đúng không?”
Tô Tử Quân lắc đầu. “Nếu anh ta không chết, vậy người chết sẽ là chúng ta, đúng không?”
Lộ Tu Viễn thở dài một hơi. “Chúng ta tạm thời sẽ không chết, nhưng sẽ bị lợi dụng triệt để, dùng chúng ta để làm tổn thương người chúng ta quan tâm nhất. Khi giá trị lợi dụng của chúng ta không còn nữa, khi ấy chúng ta mới chết.”
“Cho nên, để chúng ta không chết, anh ta bắt buộc phải chết?”
Lúc này, Lộ Tu Viễn nắm tay cô, tay cô lạnh băng, tựa như bị đông trong hầm băng vậy. Anh ta chà tay cô nhiều lần. “Tôi chính là người như vậy, để còn sống sẽ không màng thủ đoạn, để tôi có thể sống tốt, nếu bắt buộc phải hy sinh người khác, vậy tôi sẽ lựa chọn hy sinh họ. Những điều này, đều chỉ là bản tính của tôi, không liên quan đến cô.”
Bàn tay cô run rẩy. “Là vì tôi sao?”
Giọng cô rất khẽ, nhưng anh ta vẫn nghe thấy. “Nói gì đấy? Bắt đầu từ hồi mười tám tuổi tôi đã giết người rồi, đây vốn chẳng là gì. Có lẽ là thế giới của cô quá đơn thuần, cho nên cô chẳng thể chấp nhận chuyện tăm tối này. Nhưng tôi vẫn luôn sống trên mũi dao, cái mạng này trước giờ đều nhặt về như thế. Cho nên, chuyện thế này làm mãi làm mãi cũng quen rồi.”
Bàn tay Tô Tử Quân rút ra khỏi tay anh ta. “Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta nên rời đi chưa?”
Lộ Tu Viễn lắc đầu. “Cứ ở đây nghỉ ngơi đã! Trời sáng hãy rời đi.”
Tô Tử Quân khó hiểu, nhưng vẫn nghe anh ta.
Có lẽ cũng biết cô để ý, anh ta kéo cô đổi sang chỗ khác, chèn cỏ xuống rồi nằm lên.
Cô vẫn một mực im lặng, có vẻ đã tiến vào một thế giới khác.
Anh ta thở dài. “Cảm thấy tôi kinh khủng lắm đúng không? Cảm thấy tôi không có nhân tính lắm đúng không? Hay là cảm thấy tôi rất máu lạnh…”
Khóe môi anh ta có thêm nụ cười khổ, ngay cả cô cũng nghĩ anh ta như vậy rồi. Anh ta nhắm mắt lại, như đã nhìn thấy ánh mắt dứt khoát của Hạ Xuyên lúc rời đi, câu nói thế giới của anh ta đại diện cho tối tăm là nỗi đau mãi mãi trong lòng anh ta.
U ám, không có ánh dương, mãi mãi ẩm thấp và tối tăm.
Anh ta chính là một người như vậy, một loài thực vật sinh trưởng trong bóng tối, một người chỉ có thể đại diện cho tối tăm.
Nhưng, anh ta cũng không muốn, tại sao hiện thực phải bức anh ta đến mức ấy?
Tô Tử Quân mở mắt ra, bóng tối trước mắt như khiến cô đã vững lòng, tay cô sờ sang anh ta. “Tôi xin lỗi.” Giọng cô hơi ú
ớ. “Là tôi đã liên lụy anh. Nếu không phải vì sự tùy hứng của tôi, anh nhất định có thể tự trốn thoát. Tôi đã liên lụy anh. Nếu không vì tôi, anh nhất định sẽ không… giết người.”
Cô yên lặng một lúc. “Là tôi khiến anh tiến vào vùng mà anh không muốn tiến vào kia. Đó là nơi anh vẫn luôn chạy trốn, nơi anh vẫn luôn muốn tránh xa…” Nơi mà Hạ Xuyên vẫn luôn chê ghét.
Cả người Lộ Tu Viễn chấn động, vậy mà cô có thể hiểu được, vậy mà cô lại hiểu.
Anh ta vốn tưởng rằng, trên thế giới này không có ai hiểu anh ta nữa, nhưng cô đã xuất hiện.
Ngón tay anh ta động đậy, trái tim chảy thứ gì đó. Chỉ là, anh ta nhắm mắt, anh ta nói với mình, tên cô là Tô Tử Quân.
“Không liên quan đến cô. Chỉ là bản năng con người thôi.”
“Là vậy ư?” Cô khẽ nói.
“Ừ.”
Cô cười nhẹ, không nói gì. Anh ta là người tinh ranh và biết bảo vệ bản thân như thế, vậy mà đặt dao ở chân, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có nó hiện diện. Một người biết bảo vệ bản thân như thế, nhạy cảm bẩm sinh với cái chết, nhưng lại vì cô mà có vẻ thay đổi cảm giác.
Cô tin rằng, nếu không có cô, anh ta tất nhiên có thể rút lui an toàn.
Chỉ là, cô không phải người luôn nghĩ phải hối hận thế nào, sự tình đã xảy ra, cảm xúc vào khoảnh khắc đó cũng đã trở thành lịch sử. Cứ vậy đi, những gì trôi qua đã qua cả rồi, lo đến chuyện nó tốt hay xấu làm gì.
“Lạnh không?” Anh ta lên tiếng.
Đêm ở đây nhiệt độ rất thấp, anh ta nhớ vừa nãy cô đã cởi hai chiếc áo. Không đợi cô trả lời, anh ta đã tìm một vài cành cây, sau đó đốt chúng, châm lên một đống lửa.
Lộ Tu Viễn ngồi đối diện cô. Tô Tử Quân xuyên qua ánh lửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa Zippo trong tay anh ta. Chú ý đến ánh mắt của cô, Lộ Tu Viễn cất bật lửa vào chiếc túi ẩn nấp ở gấu quần kia.
“Anh cũng thích dùng Zippo à?”
Lộ Tu Viễn cười thoải mái. “Ai cũng thích nữa?”
Cô cứng người. “Dù sao cũng có người thích chứ!”
Anh ta lắc đầu. “Chắc chắn rồi.”
Họ đều không ngủ, chỉ nói chuyện câu được câu không. Cho đến khi ánh nắng đầu tiên xuất hiện bên chân trời.
Tô Tử Quân nói hơi chán nản: “Tôi vốn tưởng sẽ có mưa nữa.”
Lộ Tu Viễn ngẩn người, hơi khó hiểu.
Trong phim, có vẻ chỉ cần nhân vật chính gặp phải chuyện gì không vui thì đều sẽ có mưa. Thì ra đó chỉ là phim mà thôi. Tô Tử Quân xót xa nghĩ.
Cuối cùng Tô Tử Quân đã biết tại sao anh ta muốn rời đi vào ban ngày rồi. Một là khi hoang mang sợ hãi họ khó tránh khỏi sẽ rối loạn, hai là mấu chốt nhất họ đều không biết nên rời khỏi chỗ này thế nào. Nhưng bây giờ đã khác, Lộ Tu Viễn có vẻ đã từng học đo đạc, căn cứ vào hướng cỏ đổ và vị trí để phán đoán xem nên đi từ đâu ra. Nói cách khác, Trang Thần dẫn người đi tìm họ, đây là đang biến tướng dẫn đường cho họ.
Nhưng họ vẫn phải ứng đối một cách rất cẩn thận, chỉ cần có thể rời xa chốn không có bóng người này, họ có thể ra ngoài.
Chưa ăn gì, nhưng lúc này họ vẫn cảm thấy đi nhanh như bay người nhẹ như én. Thoát khỏi cõi chết, có lẽ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Tô Tử Quân nhớ tới hồi cấp Ba, chủ nhiệm lớp bày tỏ quan điểm về yêu sớm. Một bạn đứng dậy nói: chẳng qua là sản phẩm của trái tim trống rỗng thôi, cho những người đó lên đảo hoang, ngày nào cũng chẳng có cơm mà ăn, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện no ấm, ai mà có lòng dạ đi yêu sớm nữa.
Khi con người ta làm một vài chuyện, nhất định được xây dựng trên nền tảng của một vài thứ.
Trên thế giới này, vốn không có gì là không cần nền tảng. Có lẽ tất cả đều phải đánh đổi, đó mới là trao đổi bình đẳng. Chỉ có điều, cái giá đánh đổi chưa chắc là tiền bạc, mà cũng sẽ là tình cảm.