Thời gian của Tô Diệc Mân không nhiều, ngược lại rất eo hẹp. Tô Tử Quân cũng hiểu rõ, bởi thế cũng biết rằng anh phải về Thâm Hạ nhanh nhất có thể để xử lý vài chuyện công. Cô rất thỏa lòng, cũng rất mãn nguyện.
Cô về đến căn hộ, Khả Lạp còn chưa về, có lẽ là cùng Lộ Tu Minh bàn bạc kĩ càng về hôn lễ, dẫu sao thoáng cái ba tháng đã đến rồi. Còn lần này, cô tin chắc Khả Lạp sẽ không trốn chạy nữa. Hai hôm nữa, nơi đây sẽ có một hôn lễ rầm rộ diễn ra.
Cô chúc phúc, cũng vui mừng cho họ, dẫu sao Khả Lạp cũng là một trong những người bạn quan trọng trong cuộc đời cô.
Cô lên mạng một lúc, Khả Lạp vẫn chưa về. Cô lắc đầu, cam chịu đi nấu cơm, vừa vào phòng bếp, chuông cửa đã vang lên.
Hẳn là Khả Lạp lại quên mang chìa khóa, nhưng cô mở cửa ra thì lại là một người xa lạ.
Khi cô chăm chú lắng nghe kĩ càng người kia dùng tiếng Anh chính gốc nói lần thứ tư, cuối cùng cô hiểu rõ, đối phương là nhân viên của công ty vận chuyển, bây giờ đang mang hàng đến. Lúc kí nhận đồ, cô mới phát hiện, bên kia đã gửi đồ qua đường bưu điện cho mình. Cô biết rất rõ, cô không mua gì trên mạng, sao lại có ai gửi đồ cho mình?
Tô Tử Quân đặt chiếc hộp lên bàn, không mở ra. Cô nhìn một lúc lâu, đột nhiên hơi sợ hãi.
Vừa khéo, đúng lúc này Khả Lạp gọi điện đến nói hôm nay sẽ không về, ngay cả người để bàn bạc cô cũng chẳng có nữa.
Mắt trái cô vẫn máy không ngừng, có một sự hoảng loạn mạnh mẽ.
Cô lệnh cho mình bình tĩnh lại, sau đó xé hộp ra. Thứ đó có vẻ rất nhỏ, sau khi xé hộp ra vẫn còn một lớp túi nhỏ nữa. Cô lấy đồ ra khỏi chiếc túi, lúc này trái tim bình tĩnh lại, chỉ là một vài tấm ảnh.
Nhưng, sau khi lấy ảnh ra, trái tim vốn bình tĩnh của cô lại bị kéo mạnh.
Bàn tay cô run rẩy, bày hết tất cả ảnh ra mặt bàn. Cô tự nói với mình, cô nên tin tưởng anh.
Mọi tấm ảnh đều có nhân vật chính giống nhau, Tô Diệc Mân và một cô gái.
Cô gái cười, có má lúm nhạt, nhưng từ ngũ quan thì lại hơi sâu, song điều này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy. Chỉ một cái nhìn, hẳn đã nhìn ra cô ấy là con lai.
Điều này không tượng trưng cho gì cả.
Tô Tử Quân cắn môi, tự nói với mình.
Nhưng, trí nhớ của cô lại không tệ. Cô còn nhớ, hồi trước lúc dọn nhà, cô từng thấy bức ảnh cô gái này trong phòng sách của Tô Diệc Mân. Đó chỉ là bức ảnh riêng của cô gái này, không xuất hiện trong album, mà xuất hiện trong cuốn sách “Kiêu hãnh và định kiến” mà Tô Diệc Mân thích nhất. Bức ảnh tuy đã được bọc viền, nhưng vẫn có thể nhìn ra đã được người ta lấy ra xem nhiều lần, cho nên mới có chút dấu vết.
Những kí ức nhỏ bé đó xuyên vào tâm trí cô lúc này.
Rõ ràng cách hạnh phúc gần như thế.
Rõ ràng sắp bước vào vòng xoáy của hạnh phúc.
Song vào giây tiếp theo, bắt đầu đi về phía chẳng thể quay lại.
Cô tự nói với mình, đây là bức ảnh ai đó có ý đồ photoshop cũng được.
Trên thế giới này, chuyện thê lương không phải là tự lừa mình, mà là, muốn lừa mình, nhưng lại không lừa được.
Cô hoảng hốt một lúc, rồi mới trấn tĩnh lại. Những bức ảnh này do ai gửi cho mình, tại sao phải gửi cho mình, ai biết mình sống ở đây, muốn mình làm gì? Cô tự nhận mình không có bất cứ giá trị nào.
Cô vừa mới bình tĩnh lại, thì di động vang lên.
Cô nhận máy, nghe thấy giọng đối phương, cô đột nhiên trả lời bình tĩnh: “Hóa ra là anh.”
Đây là một hôn lễ rất hoành tráng, cô dâu mặc chiếc váy cưới sang trọng do nhà
thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới Ivaner thiết kế, chú rể mặc bộ vest xa hoa nhất, khi chậm rãi đi về thảm đỏ trong tiếng chúc phúc của mọi người, đủ tiếng hoan hô vang lên khắp giáo đường.
Bàn tay Lộ Tu Minh khẽ vươn ra, ánh mắt anh nhìn vào chỗ không xa. Ở đó, Lộ Tu Viễn khoác tay Khả Lạp chậm chạp đi tới. Đây là thời khắc thiêng liêng nhất, đây là thời khắc khiến người ta xúc động nhất. Khuôn mặt Khả Lạp viết đầy vẻ thỏa mãn. Một tay khác của cô vô ý sờ lên bụng mình.
Ánh mắt cô chậm chạp đặt lên khuôn mặt Lộ Tu Minh.
Cô muốn nói một tiếng xin lỗi với anh, song dù thế nào cũng không nói được.
Cô nợ người đàn ông này, nợ cả đời, nợ chồng chất, cho nên, cô không định trả nữa, để đến kiếp sau, cô sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho anh.
Lộ Tu Viễn cảm nhận được cơ thể Khả Lạp cứng đờ. “Sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Tôi kết hôn thì sao lại khó chịu chứ? Tôi dễ chịu lắm.” Khóe miệng Khả Lạp mỉm cười, cho dù vào lúc này, cô vẫn là cô dâu tỏa sáng nhất.
Đường, không hề xa.
Lộ Tu Viễn dắt tay Khả Lạp ra, rồi từ từ đặt vào tay Lộ Tu Minh. “Hai đứa phải sống thật hạnh phúc, tương thân tương ái, tương kính như tân…”
Khả Lạp không nhịn được mà nở nụ cười. “Sếp lớn của tôi ơi, lúc này sao nói nhiều thế.”
Thực ra, cô chỉ che giấu sự trống trải sau khi anh buông tay mình ra.
Thì ra, vẫn không được, cho dù cô đã mang thai con của một người khác, vẫn không được.
Thì ra, yêu, chính là yêu.
Không yêu, chính là không yêu.
Cô cười, nước mắt chảy trên khuôn mặt cô.
Lộ Tu Viễn nhíu mày, nhưng không nói nhiều.
Lộ Tu Minh nắm tay Khả Lạp, đôi mắt xẹt qua vẻ thấu hiểu.
Nhưng đột nhiên, tiếng súng vang lên trong giáo đường.
Bỗng chốc, đám đông sôi sục, tất cả chạy về phía cổng lớn. Không ai biết cảnh tượng vừa rồi xảy ra thế nào, không ai biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Sau khi cảnh sát tới, xe cứu thương cũng tới. Chỉ là vô cùng thương tiếc báo tin cho mọi người biết, chú rể Lộ Tu Minh đã không còn hơi thở.
Hôn lễ biến thành tang lễ.
Còn cô dâu, chỉ ngây ngốc đứng đó.
Ngoại trừ Khả Lạp, chỉ có Lộ Tu Viễn và Lộ Tu Minh đã chết biết, viên đạn đó nhắm chuẩn vào Lộ Tu Viễn.
Khuôn mặt Lộ Tu Viễn đầy vẻ thống khổ, anh ta nhìn cậu em trai mặt trắng bệch, vậy mà lại không nói ra được một câu nào.
Mọi người xung quanh đang nói gì, anh ta đều không nghe thấy, anh ta chỉ biết người thân duy nhất của mình cũng ra đi rồi.
Khả Lạp chậm chạp ngồi xổm xuống, đầu cô áp vào người Lộ Tu Minh.
Tại sao, tại sao lại phải làm như vậy, rõ ràng anh biết em không yêu anh.
Tại sao vẫn phải làm như vậy?
Nước mắt cô rơi vào nơi lồng ngực anh chảy máu, như anh vẫn còn đang nói chuyện với cô giống hồi nãy, cô nghe thấy anh nói: “Anh biết, nếu anh không chắn một viên đạn cho anh ấy, thì người chắn chắc chắn sẽ là em.”