Khuya hôm đó, Bạch Yến Thừa lại nhận được tin nhắn của em trai.
Có điều anh ngủ sớm, trước mười hai giờ đã nằm xuống giường nghỉ ngơi, tin nhắn kia gửi đến vào lúc quá nửa đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau khi thức dậy anh mới thấy.
Bạch Yến Thừa ngồi trên giường, hai cẳng chân dài để lộ ra ngoài chăn, nửa người dưới chỉ mặc chiếc quần đùi, nửa trên đắp tấm chăn mỏng.
Anh ngáp một cái, vò vò tóc rồi lần tìm mắt kính, đeo nó lên xong mới bắt đầu đọc tin.
"Chào tiến sĩ Bạch, trễ vậy rồi mà còn làm phiền anh, không biết anh có đang nghỉ ngơi không...!Oáp..." Bạch Yến Thừa ngáp một cái, thở hắt ra, lười biếng nâng mắt kính, tiếp tục đọc to, "Thứ bảy này em có thời gian dọn nhà, cảm ơn vì anh đã cho ở nhờ."
Mấy dòng chữ cẩn thận ngay ngắn, dấu phẩy dấu chấm không thiếu dấu nào, nhìn qua cũng đủ biết đây là tin nhắn được cậu chuyên tâm soạn gửi.
Bạch Yến Thừa lật lịch ra xem, hôm nay là thứ năm, ngày mốt là thứ bảy, cũng sắp đến rồi còn đâu.
Anh xoay người xuống giường, trước khi bước vào nhà vệ sinh trả lời một tin rành mạch: 【Không thành vấn đề, thứ bảy tôi được nghỉ, đồ đạc của cậu có nhiều không? Hằng Nguyên là khu dân cư kiểu cũ, không có thang máy, tôi ở lầu ba, có cần giúp gì không?】
Màn hình hiển thị gửi tin nhắn thành công, Bạch Yến Thừa vốn định ném điện thoại sang một bên để đi vệ sinh, không ngờ em trai trả lời gần như chỉ trong khoảnh khắc, điện thoại trong tay anh rung lên hai cái.
Anh lại mở khóa lên đọc hai dòng chữ mà đối phương gửi sang: 【Chào buổi sáng tiến sĩ Bạch! Đồ của em không nhiều, chỉ một cái vali thôi, tự em đi được rồi, không làm phiền anh đâu.】
Bạch Yến Thừa khách sáo đáp lại: 【Không cần khách sáo với tôi.】
Em trai trả lời ngay: 【Thật sự chỉ có một cái vali thôi ạ.】
Bạch Yến Thừa cười, đập đập điện thoại vào lòng bàn tay, sau đó gửi đi một chữ "Được".
*
Không khí buổi sáng sớm rất dễ chịu, vừa mát vừa trong, dọc theo đường đi đầy hương hoa chim hót.
Tiến sĩ Bạch thong dong đạp xe đi làm, sau khi vào đến Sở nghiên cứu rồi thì không khí nhẹ nhàng khoan khoái lập tức đổi thành một mùi hương khác, cái mùi kia không thể nói là khó ngửi, nhưng thật ra cũng chẳng thơm tho gì cho cam.
Bạch Yến Thừa đã làm việc ở Sở nghiên cứu được hơn năm năm, sớm đã quen với mùi hương của nơi này, chỉ vài phút là có thể thích ứng, anh nhanh chóng cất gọn hơi thở nhàn rỗi rồi lập tức tiến vào trạng thái làm việc, thay quần áo xong thì bước vào khu vực thí nghiệm thuộc về mình.
Trong tay anh có một mớ tài liệu cần sắp xếp, cả buổi trưa không hề đi đâu, vẫn luôn dán mông trên ghế làm việc, anh cúi đầu, cây bút trong tay viết trái viết phải, lúc thì cau mày, khi thì mím môi.
Lúc làm việc tiến sĩ Bạch rất nghiêm túc và tập trung, có người đi vào khu vực thí nghiệm mà anh cũng không phát hiện ra.
Tống Phi Phi đã cà thẻ vào từ năm phút trước, cô thấp giọng gọi mấy tiếng mà tiến sĩ Bạch cũng chẳng ừ hử gì, thành ra chỉ đành đứng trước bàn làm việc chờ đợi.
"Khụ..." Tống Phi Phi nắm quả đấm che miệng ho khan, định thu hút sự chú ý của tiến sĩ, đồng thời dùng ánh mắt hóng hớt quan sát người đàn ông chăm chỉ làm việc này.
"Có chuyện gì." Bạch Yến Thừa hỏi nhưng không ngẩng đầu lên.
Anh lên tiếng không báo trước, giọng nói vẫn hòa nhã bình tĩnh, bàn tay chỉnh sửa tài liệu vẫn không ngừng lại giống như đã biết có người đến từ lâu, Tống Phi Phi khó mà không nghi ngờ anh đang cố tình phạt mình đứng.
Chỉ có điều Tống Phi Phi là một cô nhóc mê anh như điếu đổ, có cho cô nàng đứng suốt một tiếng đồng hồ thì cô cũng sẽ chẳng oán hận câu nào.
Tiểu mê muội bước lên hai bước, lại gần sát bàn làm việc của Bạch Yến Thừa, hơi khom người xuống nở nụ cười bí hiểm: "Tiến sĩ Bạch, đố anh hôm nay là ngày gì nà?"
Bạch Yến Thừa cầm bút vẽ hai đường "sột soạt" lên bản vẽ, sau đó đứng dậy bỏ bản vẽ trong tay vào máy cắt giấy, anh nhìn giấy vụn chạy ra khỏi máy cắt, nhẹ giọng nói: "Ngày bình thường thôi."
Tống Phi Phi chớp mắt mấy cái, dáng vẻ hoạt bát y hệt như con cáo nhỏ: "Nếu như là ngày bình thường, vậy tại sao lại có người gửi hoa đến vậy ta."
Bạch Yến Thừa hơi sững người, anh nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại: "Hoa gì?"
"Tèn tén ten." Tống Phi Phi dùng điệu nhạc mừng mình tự chế reo lên, tay giấu sau lưng đột nhiên dời ra trước mặt, trong tay siết một bó hoa hồng trắng, "Anh cũng biết rồi, đơn vị chúng ta không cho người ngoài vào, người tặng hoa cho anh trực tiếp để ở phòng bảo vệ, đúng lúc tôi đi ngang qua nên lấy giúp anh luôn, tôi thề, nội dung trên thiệp này tôi chẳng nhìn một chữ nào hết."
Bạch Yến Thừa nhìn chằm chằm bó hoa hồng trắng tinh kia mấy giây, sau đó chuyển tầm mắt rồi tháo kính ra, lấy chiếc khăn vuông trong hộp lau đi vết bụi đóng trên tròng kính, nhẹ nhàng nói: "Phi Phi, cô đọc lên giúp tôi đi."
Tống Phi Phi cắn môi cười trộm, lòng tò mò hóng chuyện bị dấy lên, sắc mặt cũng sắp không chờ kịp nữa rồi ấy vậy mà vẫn khó xử hỏi lại: "Như vậy có được không?"
Bạch Yến Thừa đeo kính lại, cười nói: "Mau đọc đi."
Tống Phi Phi vội rút tấm thiệp trong bó hoa tươi ra, nghiêm túc đọc to: "Tiến sĩ Bạch thân ái, cảm ơn anh đã đồng ý dùng bữa tối cùng tôi, tối thứ sáu không gặp không về nhé ——— Tiêu Quân."
"Tiêu Quân, Tiêu..." Tống Phi Phi nhíu mày lẩm bẩm, con ngươi đảo vòng, "Sao nghe quen tai vậy cà..." Trước mắt chợt lóe lên, cô nàng đột nhiên cao giọng nói, "À! Tôi nhớ ra rồi, tổng giám đốc tập đoàn Khang Giai, cái người đẹp trai tài trợ cho hạng mục của chúng ta đó, phải không?!"
Bạch Yến Thừa vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt cũng không có thay đổi thành biểu cảm gì kì lạ, anh thờ ơ liếc bó hoa hồng kia, thả tệp tài liệu trên tay xuống rồi vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.
Tống Phi Phi nhìn theo bóng lưng anh, cô còn chưa kịp thu lại vui vẻ chứa nơi đáy mắt: "Hoa hồng trắng, ý đồ rõ vậy mà."
Bước chân Bạch Yến Thừa không ngừng lại, anh nói: "Cô thích thì giữ đi."
"A, thơm quá đi." Tống Phi Phi ôm hoa hồng, cúi đầu hít một hơi, "Tiếc quá, không đùa, chắc chắn không phải đang đùa đâu."
Chuyện Bạch Yến Thừa thích con trai chính là bí mật đã được công khai.
Ngoại trừ lúc mới đầu khá là ngạc nhiên ra thì bây giờ mọi người đều đã hài lòng tiếp nhận cả rồi, hơn nữa những khi không có người ở đó thì đều đoán xem mẫu người Bạch Yến Thừa thích là gì, đến cả bạn bè người thân cũng rào trước đón sau giới thiệu bạn trai cho anh.
"Cô nói không đùa là sao?" Đi đến cửa, Bạch Yến Thừa đột nhiên dừng bước, anh hơi nghiêng người sang, híp mắt nhìn Tống Phi Phi phía sau.
Tống Phi Phi chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, dùng giọng như thể là chuyện đương nhiên đáp lại: "Tôi dám mạnh dạn nói rằng, giám đốc Tiêu không đùa, anh ấy đã thể hiện ý muốn theo đuổi anh rất rõ đó, có điều anh ấy mà, nhất định sẽ không thích mấy kiểu bá tổng giống vậy đâu, tiến sĩ Bạch, tôi lại hiểu anh quá đi chứ."
Đáy mắt Bạch Yến Thừa dâng lên chút hứng thú, cười hỏi: "Vậy cô cảm thấy tôi sẽ thích kiểu người thế nào?"
Tống Phi Phi nâng gọng kính, cẩn thận quan sát người đàn ông đứng ở cửa.
Mặc dù vẻ ngoài của anh không được gọi là quá xuất sắc, nhưng khí chất của tiến sĩ Bạch nhà bọn họ thì vô cùng ổn, anh hiểu biết rất rộng, hào hoa phong nhã, đối xử với người khác cũng dịu dàng, một người đàn ông chưa từng nếm trải khói lửa...
"Tôi cảm thấy..." Tống Phi Phi nghiêm túc phân tích, "Có lẽ người ấy sẽ điềm đạm ít nói, ngoan một chút, ưu tú giống như ngài vậy, học rộng hiểu nhiều, trình độ học vấn tối thiểu phải là tiến sĩ...!Đợi đã, để tôi tra lý lịch của giám đốc Tiêu thử xem."
Tiểu mê muội vì hạnh phúc cả đời của thần tượng mà thật sự móc điện thoại ra tra thông tin cá nhân của Tiêu Quân.
Bạch Yến Thừa phát ra một tiếng cười khẽ cạn lời, anh xoay người, cầm thẻ kê vào trước thiết bị cảm ứng, thấp giọng nói: "Cô không biết mấy người có vẻ ngoài nhã nhặn thật ra đa số đều là đồ bại hoại sao?"
"Hả?" Tống Phi Phi khó hiểu ngẩng đầu, đôi mắt to ngốc nghếch chớp mở mấy cái, ngạc nhiên nhìn Bạch Yến Thừa chằm chằm.
"Cạch" một tiếng, cửa