Bạch Yến Thừa vốn định đưa Túc Tinh Dã ra ngoài ăn trưa, hai người đã về phòng thay quần áo xong rồi, đến lúc tập trung lại huyền quan thì chuông cửa bị ai đó nhấn kêu vang lên.
Hai người đều hơi bất ngờ quay sang nhìn nhau một cái.
Bạch Yến Thừa thuận tay mở cửa chống trộm ra, nhìn thấy một vị khách mà mình không thể ngờ đến.
Người ngoài cửa có vóc dáng nhỏ nhắn, tay trái xách giỏ tre nhỏ, tay phải xách túi bện lớn, người đó đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt hòa ái dê gần, trên môi là nụ cười tươi rói.
Túc Tinh Dã sáng mắt, vui mừng lên tiếng trước: "Bà dì!"
Người đến chính là bạn già của giáo sư Nghiêm, bà đưa món đồ trong tay về phía trước, Bạch Yến Thừa đứng bên cạnh lập tức nhận lấy rồi mau chóng lui về sau mấy bước mời bà cụ vào nhà.
Đã lâu Túc Tinh Dã không gặp bà dì của mình nên hơi mất kiểm soát, còn chưa đợi bà đi ra ghế ngồi xuống cho ngay ngắn đã xông đến dùng hai tay ôm lấy vai bà cụ, cọ má vào mái tóc trắng xóa của bà, ngọt ngào gọi: "Bà dì ơi! Bà dì à! Con nhớ bà lắm đó.
"
Bà cụ yêu thương xoa nựng gương mặt trắng nõn của cậu, hỏi: "Tinh Tinh, nếu nhớ bà thì sao lại không về thăm bà thế?"
"Đó là vì! " Túc Tinh Dã liếc mắt nhìn Bạch Yến Thừa, ngượng đến nỗi tai đỏ dần, "Xa quá ạ! "
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Túc Tinh Dã, Bạch Yến Thừa bèn đến giải vây: "Cô à, sao cô lại tới đây vậy?"
Anh vừa lên tiếng, Túc Tinh Dã lập tức ngoan ngay, cậu buông vai của bà cụ ra, dắt tay bà ra ghế sô pha ngồi, sau đó tự giác chạy vào bếp lấy nước.
Bà cụ thật sự chưa từng thấy Túc Tinh Dã lễ phép như này, ít nhất là lúc ở bên cạnh bà cậu chưa từng làm những chuyện giống vậy, ngày xưa Túc Tinh Dã là bé lười, cứ luôn miệng kêu "bà dì ơi con muốn ăn cái này, bà dì ơi con muốn ăn cái kia", tóm lại cậu chính là nhóc ma vương được cả nhà yêu chiều, đã làm qua những việc này bao giờ đâu.
Bà hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ đến phòng bếp nhìn thử, sau đó chuyển tầm mắt sang chỗ Bạch Yến Thừa, dùng giọng nói chậm rãi đặc trưng của người già để đáp lời: "Đến thăm hai đứa đấy, nghe nói em sắp phải rời nhà, cô đến đưa đồ bông cho em, thầy nói buổi tối ở Tây Bắc rất lạnh, sợ em không có đủ đồ mặc.
"
"Cô nói trước một tiếng, em sẽ đi đón cô, đâu cần phải đi một mình đến đây đâu chứ.
" Bạch Yến Thừa cảm thấy ấm áp, không kịp chờ đợi mở túi bện ra, nhìn thấy áo choàng màu đen dài đã được nhồi thêm ruột bông.
"Năm ngoái tìm thợ may riêng cho thầy em, ông ấy chỉ mặc có một lần, chê áo quá to mặc không vừa, cô mới nói với ông ấy là đưa đến cho em.
"
Bạch Yến Thừa vâng lời mặc thử áo bông, đứng thẳng người lên cho cô xem thử, trong lòng ngạc nhiên vì áo bông hơi nặng tay, đau lòng cho người cô ở xa còn một mình ôm nó đến đây.
"Cô à, cô đi gì sang đây vậy?" Anh không nhịn được hỏi, bình tĩnh quan sát tình trạng cơ thể của cô, chỉ sợ đường xa ảnh hưởng đến bệnh người già.
Bà cụ đang giúp anh chỉnh lại tay áo khoác, hình như không nghe câu hỏi của anh, trong miệng lầm bầm: "Yến Thừa, đến đó rồi phải cẩn thận, nhiệt độ sáng tối chênh lệch nhiều, nơi ở lại không tốt mấy, khu hoang vắng không thể so với nội thành, đồ đạc phải chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa ở đó có rất nhiều kẻ liều mạng, dáng người em lại trắng trẻo sạch sẽ như vậy càng phải chú ý an toàn, nhất định không được tách đoàn.
"
Bạch Yến Thừa dở khóc dở cười, ôn tồn an ủi: "Cô yên tâm đi, không sao đâu.
" Sợ bà không tin, anh còn bổ sung thêm, "Chủ nhiệm Hạ cũng nói rồi, môi trường chỗ ở lần này tốt hơn trước kia nhiều lắm, trong căn cứ cũng có quân nhân thường trực, sẽ không có việc gì hết.
"
"Cẩn thận vẫn hơn, đừng làm cô và thầy em lo lắng.
"
"Cô cứ an tâm, cũng không phải lần đầu em đi công tác mà, chắc chắn sẽ bình an quay về.
"
"Được được được! "
!
Túc Tinh Dã cầm hai ly nước, lặng lẽ đứng trước cửa phòng bếp không nói lời nào, ánh mắt dán chặt trên lưng Bạch Yến Thừa, trên mặt là cảm xúc nghiêm túc hiếm thấy.
Một lúc sau, Túc Tinh Dã mới trở lại như thường, cậu treo nụ cười trên môi, bước lại gần hai người trong phòng khách.
"Bà dì, mời uống trà.
" Túc Tinh Dã đưa tách trà sứ trắng cho bà cụ, "Là trà nhài mà bà thích nhất đó.
"
Bà nhận lấy tách trà, vui vẻ yên tâm đáp: "Tinh Tinh thật sự thay đổi rồi.
"
Bạch Yến Thừa xen vào: "Thay đổi chỗ nào ạ?" Sau đó cúi đầu cởi áo bông dài, xếp gọn bỏ lại vào túi bện.
Nhân lúc này, Túc Tinh Dã đang điên cuồng nháy mắt với bà cụ.
Bà dì hiền từ bật cười, nói: "Hiểu chuyện hơn rồi.
"
Túc Tinh Dã bĩu môi: "Từ nhỏ đến lớn con đều hiểu chuyện mà.
"
Nghe vậy, Bạch Yến Thừa và cô nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười cưng chiều.
Bỗng nhiên có khách đến chơi nhà làm rối loạn kế hoạch lúc trước.
Bạch Yến Thừa biết cô mình không thích ăn đồ ăn ngoài nên nói anh sẽ tự tay vào bếp, ngỏ lời mời bà cụ ở lại cùng ăn cơm trưa.
Bà vui vẻ đồng ý: "Được thôi, Yến Thừa vất vả quá.
"
Bạch Yến Thừa lấy một vài loại trái cây trong tủ lạnh ra đặt lên bàn trà, tiện hỏi: "Sao giáo sư Nghiêm lại không đi cùng cô?"
"Ông ấy đi câu cá với hàng xóm, không biết bao giờ mới về nữa.
" Bà phe phẩy tay, rõ ràng không muốn nhắc đến chủ đề này.
Bạch Yến Thừa cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa.
Cửa kéo phòng bếp bị đóng lại, chỉ chốc lát sau đã truyền ra tiếng gầm gừ của máy hút khói, Bạch Yến Thừa bắt đầu trổ tài, chuẩn bị làm bốn món mặn một món canh, trong khoảng thời gian đó anh sẽ không ra ngoài này nữa.
Bà cụ nói chuyện với Bạch Yến Thừa xong bèn chuyển mục tiêu sang Túc Tinh Dã, bà kéo tay Túc Tinh Dã sang càm ràm, đầu tiên là khen ngợi cậu một phen, sau đó nói Túc Tinh Dã làm bộ quá đáng.
"Bà dì à, ở trước mặt tiến sĩ Bạch bà có thể chú ý lời nói một chút được không ạ.
" Túc Tinh Dã thấp giọng hỏi, mặt mũi nhăn nhó trông rất là không hài lòng, Bạch Yến Thừa vừa mới quay lưng đi là cậu đã lộ nguyên hình ngay lập tức.
Bà dì chậm rãi hỏi lại: "Chú ý cái gì, chút tâm tư này của con sao có thể giấu Yến Thừa được chứ.
"
"Bà không biết đó thôi.
" Túc Tinh Dã ôm cánh tay bà cụ, nở nụ cười cáo con tinh ranh, "Trong lòng tiến sĩ Bạch, con chính là học sinh ba tốt đó, anh ấy có vẻ hơi thích con rồi.
"
Cuối cùng, cậu mím môi cười nhẹ, bổ sung một câu: "Con có thể cảm nhận được.
"
"Con mới lớn chừng này, có biết cái gì đâu.
" Bà dì nhéo chóp mũi cậu một cái, trong mắt là vẻ nuông chiều và bất lực.
Túc Tinh Dã không phục, hơi ngước càm lên: "Sao mà con không biết cho được, bà đừng cứ xem con là con nít nữa mà, con đã hai mươi tuổi rồi, dù sao thì trực giác của con cũng sẽ không sai đâu, ít ra thì tiến sĩ Bạch cũng hơi thích con, nếu không thì sao anh ấy có thể đối xử tốt với con như thế chứ, cho con ăn ở chùa, con mua cả con gấu to cho con nữa.
"
"Đó là nhờ ông chú của con.
" Bà cụ nói thẳng thừng.
"Không phải mà!" Túc Tinh Dã tin chắc rằng trực giác của mình là đúng, "Ôi dào, có nói thêm thì bà cũng không hiểu, con không tranh cãi với bà cụ tám mươi tuổi.
"
"Hừ,